Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 97 : Về
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Khi ngươi tưởng niệm một người, thời gian luôn luôn trôi rất chậm, ngọc trụy trên cổ kia luôn luôn khiến Sở Thương rơi vào suy nghĩ sâu xa, từ lúc khôi phục ký ức, Sở Thương liền không thể tự thoát ra được hồi ức về về những ngày nàng đã từng quên mất, Cảnh Dương cười, Cảnh Dương khóc, đương nhiên cũng bao gồm cái tát quyết tuyệt kia với mình, giữa lúc Sở Thương suy nghĩ nhập thần, mã xa xóc nảy mạnh một cái, chỉ nghe lộp bộp một tiếng, Sở Thương liền ngã mạnh khỏi chỗ ngồi, đứng thẳng, rèm cửa đã bị xốc lên, chỉ thấy xa phu lộ ra hàm răng trắng noãn nói: “Bánh xe lọt xuống hố rồi, tám phần đã gãy mất, có lẽ không đi tiếp được nữa.”
“Vậy làm sao bây giờ? Ta phải đi về gấp.” Sở Thương sờ sờ tóc trên đầu vừa không mọc được bao lâu, còn có chút đâm vào tay.
Xa phu ngẩng đầu nhìn sắc trời, quay đầu lại nhìn về phía trước nói: “Như vậy đi, chỗ này cách Kinh Hà cũng không bao xa, nếu ngươi không ngại phiền thì có thể tự đi, nhìn sắc trời này thì chắc đến hoàng hôn sẽ đến nơi.”
Sở Thương nhìn bốn phía một chút, ở đây cũng đã không phải là vùng hoang vu, phụ cận còn có một cái chòi hóng mát, người đến người đi đều ở nơi đó nghỉ chân, quả thật là đi lâu, đường cũng không nhớ, quay đầu nhìn xa phu gật đầu nói: “Vậy cũng được, đa tạ đại ca.”
Nói lại từ hà bao* lấy ra một tờ ngân phiếu.
*túi tiền
“Này nhiều lắm, coi như ngươi lại đi Long Sơn Tự một chuyến cũng đủ.” Xa phu khước từ.
Sở Thương thấy hắn không thu, liền nói thêm: “Dọc đường đi đều được đại ca chiếu cố, hiện tại xe ngươi cũng hỏng, coi như là tâm ý của tiểu đệ, nếu khước từ đó là xem thường tại hạ.”
“Vậy, vậy được rồi.” Xa phu thấy Sở Thương cố ý như vậy, cũng không từ chối nhiều, lại chỉ đường đi cho nàng mới cáo từ.
Sở Thương đeo chặt bao y phục, nhìn phía trước, tuy rằng còn một đoạn đường nữa, nhưng tốt xấu cũng về đến nhà, không được bao lâu nàng có thể nhìn thấy thê tử âu yếm của mình, chỉ bất quá nàng còn không biết, ngoại trừ thê tử, còn có một nữ nhi khả ái, các nàng đều đang đợi nàng về nhà.
Hà Tư Dĩnh, đây là đại danh Hà Chính Khiêm tự tay viết, lúc đó Sở Nhứ Nhi cũng không biết vì sao lại giao chuyện trọng yếu như vậy cho nàng, chỉ vì chuyện này mà Hà Chính Khiêm vô cùng để tâm, nhốt trong thư phòng suy nghĩ cả một buổi tối, ngày hôm sau hai mắt thâm quần ghi trên giấy ba chữ lớn Hà Tư Dĩnh, ngụ ý là hy vọng tương lai nàng là một nữ tử thông minh như mẫu thân, tốt nhất đừng giống mình, bất quá hiện tại tiểu cô nương Hà Tự Dĩnh của chúng ta đang không dễ chịu gì.
“Ai, vậy ngươi làm sao bây giờ a?” Thời khắc mấu chốt vẫn là nhạc phụ hết sức giúp đỡ, bất quá một câu sau đó liền đánh Hà Chính Khiêm vào đáy cốc “Ta xem Tư Dĩnh nhất thời nửa khắc cũng không ngừng được, ngươi về phòng trước đi, chút nữa để nha hoàn đưa cơm vào phòng cho ngươi ăn.”
“A?” Hà Chính Khiêm làm bộ đáng thương liếc nhìn nương tử nhà mình “Vậy ta trở về.”
Sở Nhứ Nhi nhìn ánh mắt kia, trong lòng mềm nhũn, yên lặng thở dài, sao lại gặp hai tên dở hơi này, đứng lên nói: “Ta cùng Chính Khiêm về phòng.” Lại quay đầu nhìn về phía nha hoàn nói: “Mang thức ăn đến phòng đi.”
Đang nói chuyện, thì thấy cách đó không xa, Từ quản gia dẫn một người chậm rãi đi về phía trước.
Không đợi Từ quản gia đi tới trước mặt, Cảnh Dương đã vọt qua trước, người này có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, đây là phu quân của nàng, là Sở Thương! Về đã trở về!
“Nương tử, ta đã trở về.” Giọng Sở Thương nghẹn ngào.
Cảnh Dương không nói chuyện, chỉ đỏ mắt, ôm hài tử trong tay, nhìn Sở Thương nói: “Ta cho An Bình xem dáng vẻ ngươi lúc buộc tóc, hiện tại tóc ngươi ngắn như vậy, đoán chừng nàng không nhận ra ngươi.”
Sở Thương không nhịn được rơi nước mắt, ôm Cảnh Dương cùng An Bình vào trong lòng “Không sao, về sau mỗi ngày chúng ta đều cũng một chỗ, không sợ nàng không nhận ra.”
Tiểu Tư Dĩnh trong lòng Sở Nhứ Nhi nhìn thấy mọi người đều khóc, tiếng khóc của mình cũng đột nhiên dừng lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng cha, lần đầu tiên có chút an tĩnh.
“Tới tới, trở về là tốt rồi!” Sở Huyền Đông cũng nhịn không được lau một mặt nước mắt, xoay người phân phó nói: “Mau đi thêm một đôi bát đũa, hôm nay là ngày tốt a!”
Sở Nhứ Nhi tựa ở đầu vai Hà Chính Khiêm, thấp giọng rơi lệ, hôm nay người một nhà rốt cục lại đoàn tụ.