Công Lược Nam Phụ

Chương 189 : Công lược nam thần quốc dân (hoàn)

Ngày đăng: 14:27 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Nghe Trình Cẩm Nhiên gọi anh cả anh hai tự nhiên như vậy, Lăng Vu Đề đúng là hơi kinh ngạc.



Không nghĩ tới cô chỉ ngủ nửa tháng mà thôi, mà hình như Trình Cẩm Nhiên sống cùng với Lăng Văn Hạ và Lăng Văn Dục không tệ nhỉ?



Lăng Vu Đề gật đầu: "Há, em biết rồi."



"Tiểu Vu, đến cùng thì em đã xảy ra chuyện gì ở Y quốc? Tại sao em lại hôn mê lâu như vậy? Có phải là, Jonathan đã làm gì đối với em?!"



Vấn đề này đã làm anh phiền não rất lâu, Trình Cẩm Nhiên nhất định phải biết nguyên nhân làm Lăng Vu Đề hôn mê.



Jonathan đã làm gì với cô nhỉ?



Ha ha ~ hẳn là cô đã làm gì với Jonathan mới đúng!



Lăng Vu Đề không có cố giấu nhẹm tất cả, cũng không có nói thật toàn bộ: "Chỉ là tiêu hao quá nhiều tinh thần, thân thể có chút hư nhược mà thôi. Không sao cả, hiện giờ em đã ổn rồi!"



Trình Cẩm Nhiên khẽ cau mày: "Tiêu hao tinh thần? Em làm cái gì?"



Nhớ tới ngày đó, Lăng Vu Đề chỉ cần một ánh mắt mà đã khống chế được mình, Trình Cẩm Nhiên tràn ngập tò mò với một mặt không người biết của Lăng Vu Đề.



Lăng Vu Đề không có nói, trực tiếp dời đề tài.



"Chuyện của anh đã ổn chưa?"



Mặc dù biết Lăng Vu Đề đang lảng sang chuyện khác, nhưng Trình Cẩm Nhiên cũng không hề nói gì, nếu cô ấy không muốn nói thì anh cũng không muốn miễn cưỡng.



Anh gật đầu: "Ừm, sớm đã không sao rồi! Nhờ có Tiểu Vu em!"



Lăng Vu Đề cười cười, không nói gì.



Bởi vì vừa tỉnh lại, thân thể còn có chút suy yếu, thế nên Lăng Vu Đề còn không có trò chuyện được với Trình Cẩm Nhiên mấy câu thì cô lại ngủ.



Lúc xế chiều, bởi vì Trình Cẩm Nhiên đã thông báo, Lăng Văn Hạ trực tiếp trở về từ công ty.



Khi Lăng Vu Đề tỉnh lại lần nữa, cô đã nhìn thấy Lăng Văn Hạ đang ngồi ở bên giường mình.



"Anh cả!"



Nhìn Lăng Vu Đề đã trở về, cô đang nằm ở trên giường và nở nụ cười với cùng xán lạn với anh, Lăng Văn Hạ cảm thấy hốc mắt của anh có hơi ướt át.



Lăng Văn Hạ cong khoé miệng lên, nắm tay Lăng Vu Đề thật chặt: "Em gái, rốt cục em cũng tỉnh lại!"




Trình Cẩm Nhiên không phải là kẻ ngốc, anh biết đây là Lăng Văn Hạ nhắc nhở anh.



Anh nhếch môi, lộ ra một nụ cười ngây ngô không phù hợp với tướng mạo của mình: "Em biết rồi, cám ơn anh cả!"



"Tạm biệt anh cả!"



Nói xong, Trình Cẩm Nhiên đã không thể chờ đợi được nữa, anh xoay người rời đi.



Anh lấy di động ra, gọi điện thoại đặt trước vé máy bay đi thủ đô X quốc, sau đó lại từ chối tất cả lịch trình.



Sau khi anh mang theo mấy bộ quần áo cùng hộ chiếu thì trực tiếp đi tới sân bay.



--Thủ đô X quốc --



Lăng Vu Đề mới vừa mua đồ từ siêu thị chuẩn bị về nhà, vừa mới đi ra siêu thị, cô đã nhìn thấy Trình Cẩm Nhiên đang đứng trước trạm xe buýt với bộ dạng hơi mù mờ.



Lăng Văn Hạ đã gửi một địa chỉ đại khái cho Trình Cẩm Nhiên trước khi anh lên máy bay, hiện tại anh đang đứng ở vị trí mà Lăng Văn Hạ cho anh.



Nhưng anh lại không biết đến cùng thì Lăng Vu Đề ở nơi nào mà!



Ngay khi Trình Cẩm Nhiên chuẩn bị tìm khách sạn ở lại trước, anh lại nhìn thấy Lăng Vu Đề đứng ở phía bên kia con đường, cô đang cầm một cái túi mua sắm.



Nửa năm không gặp, hình như cô ấy càng thêm mê người.



Có thể, là bởi vì lòng anh chăng...



Thế nhưng, có thể gặp lại, thật tốt!



Trình Cẩm Nhiên không lo được có xe cộ lui tới hay không, không lo được hành lý của anh...



Mà liều lĩnh chạy đến đối diện đường, ôm Lăng Vu Đề vào trong lồng ngực.



Tay anh hơi chút run rẩy mà ôm chặt lấy Lăng Vu Đề, hình như anh sợ rằng mình chỉ cần buông tay thì Lăng Vu Đề sẽ lại biến mất không còn tăm hơi!



"Tiểu Vu, lần này, đến lượt tôi đến quấn lấy em không buông đi! Dùng thời gian là cả đời này!"



"Được!"



Nhếch miệng lên thành độ cong của hạnh phúc, nước mắt lấp lánh ở khóe mi, ở dưới ánh tà dương, nó phát ra ánh sáng rực rỡ tựa kim cương --



Aya: Cuối cùng cũng lết xong ~~~