Công Lược Nam Phụ

Chương 207 : Công lược gian thần Tả tướng (18)

Ngày đăng: 14:27 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Mặc dù Đoan Mộc Thanh Nhã là muội muội, nhưng bởi vì thân thể khỏe mạnh, lại cao hơn Đoan Mộc Thanh Duyệt một cái đầu.



Từ nhỏ, nàng đã biết sức khỏe của ca ca không tốt, cho nên nàng như một người tỷ tỷ, chăm sóc Đoan Mộc Thanh Duyệt khắp chốn.



Thời điểm đến kinh thành, Đoan Mộc Thanh Nhã nghĩ trăm phương ngàn kế dẫn theo Đoan Mộc Thanh Duyệt trốn thoát.



Kết quả tất nhiên là bị phát hiện.



Vì dụ truy binh đi, Đoan Mộc Thanh Nhã để Đoan Mộc Thanh Duyệt ẩn đi, tự mình làm mồi nhử bọn chúng đi.



Sau đó, Đoan Mộc Thanh Nhã bị bắt trở lại, mà Đoan Mộc Thanh Duyệt trốn ở trong sơn động suýt chút nữa chết đói.



Cuối cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt thực sự đói đến không chịu nổi đã chạy ra, bởi vì thân thể yếu nhược, đã thấp bé hơn mấy đứa trẻ cùng lứa, hơn nữa đói bụng chừng mấy ngày, trên người lại bẩn thỉu, trông hắn như một tiểu ăn mày vậy.



Thế nên ở trên phố xá của kinh thành, hắn cũng không có bị nhận ra.



Hắn không có tiền, tự nhiên không thể mua đồ ăn.



Đã tiếp nhận giáo dục của hoàng tộc từ nhỏ, cũng không thể cho phép hắn đi trộm cắp.



Ngay khi hắn sắp té xỉu, một nữ tử chừng hai mươi tuổi cho hắn mấy cái bánh bao.



Hắn nhớ kỹ dung nhan của nàng, nghĩ rằng có ân phải báo, nữ tử kia tất nhiên chính là mẹ ruột của Lăng Vu Đề.



Lúc đó bà cũng là nhất thời nổi lòng trắc ẩn, cho nên mới mua cho đứa trẻ nhỏ gầy đáng thương là Đoan Mộc Thanh Duyệt kia mấy cái bánh bao.



Ôm bánh bao, Đoan Mộc Thanh Duyệt trở về trong sơn động.



Hắn nhớ muội muội nói rằng hắn hãy đợi ở chỗ này, không được đi đến nơi nào khác, chờ nàng trở lại!



Cho nên, hắn phải đợi muội muội trở về!



Bánh bao chỉ có năm cái, cho dù có tiết kiệm đến cỡ nào, hai ngày cũng đã ăn hết rồi.



Bởi vì mưa to nên sơn động ngập trong rất nhiều nước.



Đoan Mộc Thanh Duyệt vừa lạnh vừa đói, thân thể vốn đã yếu, hắn bắt đầu bị sốt.



Cũng bởi vì cơn bệnh này, cũng biến thể chất của hắn thành người sợ lạnh, lại thêm chứng ho khan.



Trời không tuyệt đường người, Đoan Mộc Thanh Duyệt được người ta cứu.



Người cứu hắn chính là sư phụ của hắn.



Sư phụ của Đoan Mộc Thanh Duyệt có lai lịch rất lớn, ông dựa vào việc mua bán tin tức mà sống, tin tức trên toàn thiên hạ này, không có chuyện gì mà ông nghe không được!
Hắn không có mơ tới cảnh tượng năm đó nữa.



Nhưng đêm nay, lần thứ hai hắn mơ tới năm đó.



Mơ tới Tiểu Nhã vì hắn, mà đi đánh lạc hướng truy binh.



Mơ tới cảnh hắn cuộn mình ở trong sơn động, lạnh đến mức run lẩy bẩy.



Mơ tới cảnh Tiểu Nhã thương tích đầy mình, máu me khắp người đứng trước mặt hắn, nói rằng muội ấy thực hận!



Lăng Vu Đề thấy Đoan Mộc Thanh Duyệt không nói gì, chỉ là đỏ mắt, cô có chút bận tâm gọi hắn thêm một tiếng: "Chủ nhân? Ngài làm sao vậy?"



Lần này ánh mắt Đoan Mộc Thanh Duyệt đã lấy lại tiêu cự, hắn nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề nửa ôm hắn vào trong ngực.



Khi mới bắt đầu, hắn không có nhận ra rằng Lăng Vu Đề đã đến.



Hắn khẽ nhíu mày: "Ngươi là ai?"



Ha?



Lăng Vu Đề muốn lác mắt, đây, nam phụ có phải đã choáng váng hay không?!



"Chủ nhân, ta là Tiểu Nhã! Đoan Mộc Thanh Nhã!"



Tiểu Nhã? Đoan Mộc Thanh Nhã?



Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn mặt Lăng Vu Đề, một hồi lâu sau, hắn mới nhớ ra.



Đó là Lăng Vu Đề, hôm nay hắn sửa tên cho Lăng Vu Đề là Đoan Mộc Thanh Nhã.



Sở dĩ đổi tên Đoan Mộc Thanh Nhã, chẳng qua là khi hắn đang nhớ nhung Đoan Mộc Thanh Nhã, thì có thể có một người để hắn gọi một tiếng: "Tiểu Nhã."



"Khụ..."



Đoan Mộc Thanh Duyệt ngồi dậy, hắn bỏ tay Lăng Vu Đề ra: "Ta không sao rồi, ngươi đi xuống đi."



Xuống?



Lăng Vu Đề nhìn sắc mặt trắng bệch đến mức hơi xanh của Đoan Mộc Thanh Duyệt, vừa nãy cô không có ngủ, nếu như cô ngủ mất thì không nghe thấy tiếng ho khan của Đoan Mộc Thanh Duyệt.



Nếu Đoan Mộc Thanh Duyệt ho đến mức thở không ra hơi, ngỏm chết thì làm sao?!



"Chủ nhân, Tiểu Nhã ở ngay trong phòng này hầu hạ chủ nhân, nếu như nửa đêm chủ nhân muốn uống nước gì đó, Tiểu Nhã cũng có thể hỗ trợ mà!"



Đoan Mộc Thanh Duyệt nhàn nhạt nhìn Lăng Vu Đề, ánh mắt Lăng Vu Đề rất chân thành, tất cả đều là nỗi lo lắng cho hắn.