Công Lược Nam Phụ

Chương 34 : Công lược hoạ sĩ tàn tật (06)

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Thấy Tạ Ức Chi bất động, chỉ là có chút tức giận nhìn mình. Lăng Vu Đề nhướng mày, có chút nghi hoặc hỏi: "Như thế nào, thiếu gia, ngài muốn tôi tự mình đút ngài sao?"



Tạ Ức Chi nghẹn nghẹn, ngay sau đó tự mình cầm lấy muỗng sứ bắt đầu ăn cháo.



Thừa lúc Tạ Ức Chi ăn cháo, Lăng Vu Đề bắt đầu thu thập phòng.



Bởi vì nguyên thân đã làm, cho nên Lăng Vu Đề làm việc, vẫn là thành thạo.



Vốn dĩ Tạ Ức Chi chính là một bên ăn cháo, một bên chú ý hướng đi của Lăng Vu Đề.



Khi Tạ Ức Chi nhìn thấy Lăng Vu Đề muốn vào trong phòng tắm, Tạ Ức Chi đột nhiên nện muỗng sứ trong tay lên trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.



Lăng Vu Đề hoảng sợ, vội vàng đi đến chỗ Tạ Ức Chi.



Sắc mặt Tạ Ức Chi rất khó nhìn, sứ muỗng bởi vì anh dùng lực quá lớn, vỡ nát.



Lăng Vu Đề kinh ngạc trừng mắt rồi lại trừng mắt, không thể lý giải vì sao vừa nãy Tạ Ức Chi còn đang ăn cháo đàng hoàng mà làm sao lại đột nhiên phát giận?



"Cô ——" Tạ Ức Chi trừng mắt với Lăng Vu Đề, đôi mắt kia đều sắp toé ra lửa.



Anh muốn nói: Khi cô tới không có người nói cho cô quy củ sao?!



Thế nhưng, anh lâu rồi không nói chuyện, không muốn nói chuyện.



Cho nên, Tạ Ức Chi chỉ nói một cái chữ "cô".



Lăng Vu Đề chớp chớp mắt: "Cô cái gì?"



Cô lại không phải con giun trong bụng anh ta, anh ta sao có thể nói một chữ, cô liền biết nguyên câu sao!?



Nhìn cái hộ công mới tới này, từ lúc đầu thì Tạ Ức Chi đã ghét bỏ, giờ thì đã thăng cấp đến cực độ ghét bỏ rồi.



Thấy Lăng Vu Đề không hiểu ý mình, Tạ Ức Chi giơ tay cầm lấy nửa chén cháo còn dư lại, ném tới Lăng Vu Đề.



Trong trí nhớ của nguyên thân, Tạ Ức Chi không có lấy đồ ném cô ấy nhanh như vậy!



Cũng may Lăng Vu Đề có "thân thủ nhanh nhẹn", thành công tránh thoát chén cháo bay tới.



Sau đó, cái chén cháo kia, liền bay tới trên giường Tạ Ức Chi, rồi lại lăn xuống dưới.
Về điểm này, Lăng Vu Đề rất là bất mãn!



Thật ra cô muốn đứng ở bên người Tạ Ức Chi, trò chuyện cùng Tạ Ức Chi đó.



Nhưng rồi cô lại sợ Tạ Ức Chi sẽ trừ độ hảo cảm, cho nên cô quyết định tạm thời làm Tạ Ức Chi quen thuộc với sự tồn tại của cô trước, sau đó mới chậm rãi được một tấc lại muốn tiến một thước!



Lấy ra một cái smart phone từ túi của trang phục người hầu, đây là khi ăn sáng, Tề tẩu đưa cho cô.



Nói là Tạ phu nhân Điền Mật cho người chuẩn bị, có thể giải buồn.



Đầu tiên Lăng Vu Đề có chút mới lạ đùa nghịch di động, không tới một hồi, cô liền bắt đầu chơi trò chơi.



"Ai nha ~ mày đừng tới đây đừng tới đây ——"



"Trời ơi ~ cứu mạng nha ——"



"Ai nha ~ chết rồi chết rồi ——"



"......"



Khi Lăng Vu Đề đặc biệt buồn bực bởi vì thua trò chơi mà ngẩng đầu nhìn trời, vừa lúc thấy Tạ Ức Chi đang nhìn mình.



Lăng Vu Đề lập tức liền bịt miệng mình lại, vừa nãy cô quá kích động, thế nhưng kêu ra tiếng!?



"À ừm, thiếu gia, tôi nhất định an tĩnh, tuyệt đối bảo trì an tĩnh!" Lăng Vu Đề buông tay ra, xấu hổ cười cười với Tạ Ức Chi.



Gân xanh trên thái dương Tạ Ức Chi giật giật: "Đi ra ngoài!"



Lăng Vu Đề mếu máo, thở dài: "Được rồi, tôi đây liền ở cửa, có chuyện gì nói, thiếu gia ngài đã kêu tôi."



Tôi sẽ không kêu cô, tuyệt đối!



Lăng Vu Đề rũ đầu, thực mất mát ra cửa phòng.



Bị ghét bỏ đến mức góc tường cũng không cho cô ở...



Aya: Mai là chỉnh nguyện vọng.



CMN BIẾT CHỌN TRƯỜNG CHI ĐÂY HỬ!!!