Công Lược Nam Phụ

Chương 35 : Công lược hoạ sĩ tàn tật (07)

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Vừa ra khỏi phòng Tạ Ức Chi, Lăng Vu Đề liền ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, cạnh cửa.



Dù sao trên mặt đất có trải thảm, mềm lại thoải mái.



Đầu tiên cô cầm di động chơi trò chơi trong chốc lát, sau đó Lăng Vu Đề phát hiện, mặc kệ cô chơi cái gì, thế nhưng đều phải thua không thể nghi ngờ!



Cho nên Lăng Vu Đề vô cùng với cùng mà quyết định, cô không chơi nữa!



Lăng Vu Đề đùa nghịch di động, trong lúc vô tình học cách lên mạng, sau đó phát hiện một cái gì mà Luyến ái Tieba.



Sau đó phát hiện có một loại thiếp gọi là cầu trợ giúp.



Lăng Vu Đề tò mò ấn mở xem, lâu chủ cầu trợ giúp nói: Tui thích một học trưởng, tính cách học trưởng tương đối quái gở, không thích nói chuyện. Ngày thường liền thích ở một mình. Tui muốn theo đuổi học trường, theo đuổi thế nào mới tốt đây?



Quái gở? Tính cách Tạ Ức Chi cũng coi như là quái gở đi?



Nếu có phương pháp tốt, nói không chừng cô còn có thể lấy để công lược Tạ Ức Chi đó?



Vẻ mặt Lăng Vu Đề hưng phấn nhìn di động, ngón cái lướt đi xuống trên màn hình, phía dưới có người trả lời lâu chủ này.



——————



Lầu một



Ai là ngốc cẩu: Lì lợm la liếm, mỗi ngày quấn lấy nói chuyện với cậu ta!



Lâu chủ trả lời Ai là ngốc cẩu: Thật sự có thể chứ? Vậy, tui đi thử chút đi.



Ba ngày sau Lâu chủ trả lời Ai là ngốc cẩu: Không được nha! Hiện tại học trưởng thấy tui liền nhíu mày, hận không thể lập tức tránh tui đi!



Ai là ngốc cẩu trả lời Lâu chủ: Không có khả năng nha, không phải nói nữ truy nam cách tầng mỏng sao? Bạn đều lì lợm la liếm cậu ta, làm sao cậu ta còn tránh bạn? Có phải giá trị nhan sắc bạn quá thấp hay không?



Lâu chủ trả lời Ai là ngốc cẩu: -_-|| tui tuy không phải hoa hậu giảng đường, nhưng cũng là hệ hoa. Người theo đuổi tui không ít, cho nên bạn cho rằng giá trị nhan sắc tui thấp sao?




Điền Mật buồn cười nhìn Lăng Vu Đề, từ ngày hôm qua khi lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vu Đề, bà liền rất muốn thân cận cô.



Chẳng qua, Điền Mật có chút tò mò nhìn Lăng Vu Đề: "Một tiểu nha đầu như con, xem cái này làm cái gì? Muốn yêu đương? Hay là có đối tượng muốn theo đuổi?"



Lăng Vu Đề muốn hé miệng, có chút chột dạ lập loè mắt.



Muốn yêu đương? Cũng không phải, nhưng đối tượng công lược hẳn là xem như đối tượng muốn theo đuổi đó sao?



Thế nhưng, cô không có khả năng nói cho Điền Mật, đối tượng cô muốn công lược, không đúng, đối tượng cô muốn theo đuổi chính là con trai của bà ấy đi?!



Thấy Lăng Vu Đề không nói gì, Điền Mật buông Lăng Vu Đề, có chút kỳ quái nhìn Lăng Vu Đề.



Bà đã từng đi qua nhiều thế giới như vậy, gặp qua nhiều người như thế.



Ánh mắt nhìn người vẫn phải có, cái nha đầu trước mắt, vừa mới từ vùng núi xa xôi lại bần cùng đi vào trong thành thị, sao có thể sẽ có đối tượng muốn theo đuổi!



Bà luôn cảm thấy có đôi chỗ không thích hợp.



Điền Mật đứng thẳng thân mình, nghiêng đầu đánh giá Lăng Vu Đề: "Sao lại không nói? Không cần sợ, nói với ta, ta cũng sẽ không chê cười con. Bất quá, con vừa mới mới thành phố J, liền có đối tượng muốn theo đuổi?"



Có a!



"Không có! Con chính là nhàm chán, cho nên mở xem!" Lăng Vu Đề đứng lên, cười cười với Điền Mật.



Ánh mắt của cô thản nhiên, nhìn không ra nửa điểm dấu hiệu nói dối.



Nhưng trực giác Điền Mật lại cảm thấy Lăng Vu Đề có chỗ không thích hợp!



Nhưng mà, Lăng Vu Đề không muốn nói, bà cũng không muốn ép hỏi thật chặt.



Điền Mật nghiêng đầu nhìn nhìn cửa phòng Tạ Ức Chi, mở miệng hỏi: "Tâm tình thiếu gia hôm nay thế nào?"



Thấy Điền Mật không hề hỏi mình, Lăng Vu Đề lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.