Công Lược Nam Phụ
Chương 36 : Công lược hoạ sĩ tàn tật (08)
Ngày đăng: 14:25 30/04/20
Edit: Aya Shinta
Không biết vì sao, rõ ràng cô có ngón tay vàng kỹ thuật diễn ở đây.
Nhưng khi nói dối Điền Mật, thế nhưng cô sẽ tự nhiên mà cảm thấy khẩn trương!
"Khá tốt, vẫn luôn vẽ tranh." Trừ bỏ khi phát giận quăng cái chén lên cô...
Điền Mật gật gật đầu, bà chỉ là lẳng lặng nhìn cửa phòng Tạ Ức Chi, trong mắt mang theo niềm khát vọng muốn đi vào nhìn một cái.
Con trai của mình, sao bà lại không hiểu nó cơ chứ!
Bà biết Tạ Ức Chi không muốn bà nhìn thấy bộ dạng kia của anh, nhưng anh là con trai của bà nha!
Mặc kệ biến thành bộ dáng gì, đều là miếng thịt trên người bà a!
"Phu nhân, ngài muốn đến xem thiếu gia sao?"
Điền Mật lắc đầu: "Không cần, chiếu cố thiếu gia cho tốt."
Nói xong, Điền Mật liền nhấc chân rời đi.
Chờ đến khi Điền Mật đi đến chỗ ngoặt tại hành lang, Lăng Vu Đề mới nhẹ nhàng thở dài.
Cô vỗ bộ ngực: "May mắn, may mắn! Không biết vì sao, ở trước mặt Tạ phu nhân, thế nhưng sợ bà ấy nhìn ra được cái gì!"
Lầm bầm lầu bầu nói xong, Lăng Vu Đề lại lắc lắc đầu: "Sao có thể nhìn ra được cái gì!"
Lăng Vu Đề không biết, Điền Mật cũng không có xuống lầu, mà là đứng ở chỗ ngoặt, lẳng lặng nghe Lăng Vu Đề lầm bầm lầu bầu.
Sợ bà nhìn ra được cái gì?
Điền Mật nhíu mày, chẳng lẽ, Lăng Vu Đề này đến, là có âm mưu gì sao?
"Thiếu gia, ngài không nói lời nào tôi coi như ngài cam chịu nha! Ngài yên tâm, nếu tôi nói nữa quấy rầy đến ngài, nhất định sẽ tự giác phắn ngay!"
Lăng Vu Đề cười tủm tỉm nói, sau đó vui vẻ bưng khay rời khỏi phòng Tạ Ức Chi.
Tạ Ức Chi ở phòng vẽ tranh nhưng không có tiếp tục vẽ, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lăng Vu Đề, lại quấy rầy đến mình, liền tự động phắn ngay?!
Cứ việc không muốn thừa nhận, nhưng anh rất muốn cười.
Tuy rằng anh không muốn tiếp xúc với ngoại giới, nhưng không đại biểu anh không hiểu biết về ngoại giới.
Mỗi ngày, anh đều sẽ bỏ ra một hai giờ để xem tin tức. Tin tức trên Internet cũng được, tin tức quốc gia cũng được, tin tức giải trí cũng được, anh đều sẽ chú ý.
Cho nên đối với những từ ngữ trên internet, anh vẫn biết được.
Cúi đầu nhìn nhìn thảm chân, ý cười dưới đáy mắt Tạ Ức Chi nháy mắt biến mất không còn.
Tâm tình đột nhiên có chút bực bội, nhìn bức tranh trước mặt đã vẽ một nửa, đột nhiên anh liền không muốn vẽ.
Đẩy xe lăn tới trước cửa sổ, bức màn màu trắng không ngăn được ánh mặt trời chiếu rọi.
Tạ Ức Chi đưa tay đặt ở trên bức màn hơi hơi dùng sức, anh đang thử thăm dò kéo nó ra, nhưng cuối cùng không có dũng khí, nhẹ nhàng buông tay.
Chờ Lăng Vu Đề lần nữa trở lại phòng Tạ Ức Chi, Tạ Ức Chi đã nằm ở trên giường ngủ trưa.
Cũng không biết Tạ Ức Chi có ngủ hay không, Lăng Vu Đề cũng không dám đến mép giường đi xem.
Cô đi đến góc tường ngồi xếp bằng xuống, lấy di động chỉnh im lặng.
Vốn dĩ cô muốn chơi trò chơi, nhưng lại sợ chơi trò chơi cô lại phát ra âm thanh.
Aya: Mai có việc, không ra chương mới ( quên mất bây giờ là gần 1 giờ ngày mai rồi:)))))))