Công Lược Nam Phụ

Chương 37 : Công lược hoạ sĩ tàn tật (09)

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Nghĩ nghĩ, cô vẫn đặt điện thoại thả lại túi tiền, sau đó liền lẳng lặng ngồi phát ngốc như vậy.



Cô chuyển tròng mắt khắp phòng Tạ Ức Chi mà đánh giá.



Phòng Tạ Ức Chi thực giản điệu, không có trang trí, ảnh chụp cũng không có một tấm.



Toàn bộ phòng dùng chính là màu trắng, trừ bỏ bức màn che trên cửa sổ cạnh giường dùng màu đen.



Nhìn ra được, hẳn là Tạ Ức Chi thích màu trắng.



Dạo ở trên mạng hình như cô thấy được một câu, nói chính là: Người thích màu trắng phần lớn đều có nội tâm ôn nhu, thiện lương.



Khóe môi nhẹ nhàng cong lên, Lăng Vu Đề cũng tin tưởng, Tạ Ức Chi cũng có lòng ôn nhu thiện lương, chỉ là bị anh che giấu mà thôi!



Thời gian tĩnh tọa quá nhàm chán, Lăng Vu Đề cũng không biết ngồi ở góc tường bao lâu, sau đó bất tri bất giác ngủ rồi.



Thình lình xảy ra cảm giác lửng lơ làm Lăng Vu Đề lập tức tỉnh lại, vừa nãy cô cảm giác giống như mình ngã xuống vực thẳm vậy.



Nhẹ nhàng vỗ ngực mình, Lăng Vu Đề nhìn trên giường, kết quả phát hiện trên giường không có một bóng người.



Lại nhìn về phòng vẽ tranh, Tạ Ức Chi lại đang vẽ tranh.



Chớp chớp đôi mắt, lúc này Lăng Vu Đề mới nghĩ tới một vấn đề, không phải chân Tạ Ức Chi đã tàn sao? Rốt cuộc anh ta làm thế nào lên giường hay xuống giường đây?



Hơn nữa, ngày thường anh ta tắm rửa thì tắm thế nào?



Dựa theo quy củ người khác không được vào phòng tắm của anh ta, chẳng lẽ, anh ta tự mình tắm?!



Wow, vậy cũng quá trâu bò đi! Hoàn toàn không cần người khác chiếu cố sao!



Lăng Vu Đề lấy di động nhìn nhìn thời gian, phát hiện cơ hồ cô đã ngủ một cái buổi chiều!



Cô dùng tay chống dậy để đứng lên, sau đó mới cảm thấy được, chân mình, bởi vì cô vẫn luôn ngồi xếp bằng, sau đó dựa vào trên tường ngủ, đã tê rần...
Ấn ấn cái cổ có chút nhức mỏi, buổi chiều khi ở góc tường ngủ không cẩn thận chạm tới.



Lăng Vu Đề vào phòng tắm xả đầy nước vào bồn, gội đầu rửa mặt, đắp mặt nạ ngâm mình vào bồn tắm.



Cô quyết định, mỗi ngày đều phải đắp mặt nạ, tranh thủ sớm ngày biến trắng!



——————



Phòng ngủ chính tại lầu ba của Cẩm Tú Vị Ương.



Điền Mật vừa mới tắm xong đang ngồi ở trước bàn trang điểm mát xa mặt, bà là người thường, không bảo dưỡng, sao có thể thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với thực tế đây!



Không phải bà sợ già, bà chỉ là yêu quý chính mình mà thôi.



Một đôi tay cầm khăn lông phủ lên đầu bà, ôn nhu ma sát: "Đều nói buổi tối đừng gội đầu, sao lại luôn không nghe lời!"



Điền Mật nhìn trong gương, người đàn ông đứng sau lưng bà.



Đầu tóc bên thái dương đã có chút trắng, trên mặt cũng có một ít nếp nhăn.



Chỉ là thoạt nhìn thì ông vẫn anh tuấn tiêu sái như cũ, dấu vết của tháng năm làm ông càng thêm mê người.



So với lão nhân sáu mươi tuổi khác mà nói, ông thoạt nhìn cũng nhiều lắm là hơn bốn mươi tuổi.



Bởi vì mỗi ngày rèn luyện, dáng người cũng không có biến dạng, bảo dưỡng rất khá.



"A Cẩm, ông luôn dài dòng như vậy, thật là một lão nhân dài dòng!" Điền Mật oán giận, đáy mắt lại là ý cười hạnh phúc.



Vài thập niên này, Tạ Cẩm Niên đối với bà trước sau như một.



Aya: Cả thế giới như sụp đổ.



Mà Edit đoạn này không biết nên cho vợ chồng Điền Mật xưng hô làm sao luôn T.T, nên mình dựa theo tuổi tại thế giới này mà edit nha.