Công Lược Nam Phụ

Chương 391 : Công lược đại thần nóng tính (09)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Edit: Nhật



Beta: Aya Shinta



Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh đó của Lăng Vu Đề, cô ta cảm thấy chắc chắn Lăng Vu Đề đang dọa cô ta!



Vì thế cô ta hất cằm: "Hừ, tôi sợ chết đi được~ Ba tôi làm thư kí liên tục cho hai nhiệm kì thị thưởng. Cô có tin tôi nói với ba một câu, dù anh trai của cô có là thị trưởng thì cũng bị rớt đài hay không!"



Ôi trời~ Chỉ là một thư kí thôi mà, vậy mà có năng lực lớn đến vậy?



Lăng Vu Đề thực sự không muốn chém gió với nít ranh, cô lạnh nhạt ờ một tiếng, điều khiển xe lăn đi thẳng về hội trường.



Sau khi trở lại bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, Lăng Vu Đề lấy di động ra soạn một tin nhắn gửi cho anh họ mình.



"Anh cả, thư kí của anh có phải đã làm thư kí cho hai kì rồi không? Em đã gặp con gái của ông ta rồi, con gái ông ta nói, chỉ cần ba cô ta đồng ý, một câu nói thôi anh sẽ rớt đài. Thư kí của anh năng lực lớn như vậy sao?"



Được rồi, Lăng Vu Đề thừa nhận cô có ý đồ xấu.



Anh họ của cô là quan tốt, để anh ấy đi điều tra, nói không chừng thư kí kia thật sự có giở trò mèo thì sao?



Nếu không thì dù nhãi ranh kia có kiêu ngạo, cô ta cũng sẽ không dám lấy chuyện này ra nói lung tung vậy phải không?



Nói không chừng chính là lúc người lớn trong nhà nói chuyện kiểu này, bị cô ta nghe thấy!



Cho nên, cô thực sự cần phải đi tố cáo!



- -



Vừa mới kết thúc cuộc họp thì điện thoại cá nhân của Lăng Dật Hàng vang lên, anh đưa tay ra hiệu cho thư ký đang nói chuyện với mình ngừng lại.



Lấy di động ra xem, vậy mà lại là tin nhắn của cô em họ Lăng Vu Đề chưa từng chủ động liên lạc với anh bao giờ!



Đọc mấy dòng trên màn hình, điều này Lăng Dật Hàn mỗi lần đi thăm Lăng Vu Đề chỉ nghe cô nói được mấy chữ cảm thấy bất ngờ.



Sau khi anh ấy đọc xong nội dung tin nhắn, đáy mắt của Lăng Dật Hàng hiện ra một tia thâm trầm. Tiện tay trả lời Lăng Vu Đề "Anh biết rồi, hôm nào qua thăm em [ Mặt cười ]."



Lúc ngước mắt lên, anh đã khôi phục lại bộ dạng anh tuấn nho nhã.
Đến lúc này Lãnh Ức Tư mới ý thức được, sao đại thần có thể dễ nói chuyện được~



Nhút nhát rụt cổ lại, một mình đi ngăm suối nước nóng vậy.



Lăng Vu Đề ngồi trong phòng sách đọc sách, tiếng chuông tin nhắn của di động lại vang lên.



Chiều và tối qua cũng vậy, cách một tiếng, cha mẹ Lăng sẽ gửi đến một tin nhắn dò hỏi quan tâm.



Mỗi tin Lăng Vu Đề đều trả lời lại, tuy rằng chỉ có một hai chữ...



Tám giờ sáng hôm nay, âm thanh báo tin nhắn lại bắt đầu vang lên.



Mở ra xem, là cha Lăng hỏi chừng mấy giờ đến đón cô được.



Nhớ là hình như hôm qua Thẩm Thanh Ngọc có nói với cô, hai giờ chiều nay anh ra sân bay.



Bằng không, cô kêu Thẩm Thanh Ngọc đưa cô đi?



Dù sao cô cũng không tắm suối nước nóng, kéo Thẩm Thanh Ngọc theo, còn có thể khiến anh lỡ mất cơ hội ở cùng Hướng Phỉ Phỉ!



Xem đồng hồ, mười giờ, Thẩm Thanh Ngọc nói anh muốn ngủ đến mười giờ, lúc này chắc vẫn còn ở trong phòng chăng?



Cô trả lời tin nhắn của cha Lăng trước: Có lẽ bạn bè tiện đường.



Điều khiển xe lăn đến cửa phòng Thẩm Thanh Ngọc, dừng một chút, vừa muốn ấn chuông cửa thì cửa phòng tự động mở ra.



À không~ là mở từ bên trong ra.



Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc không mặc màu hồng mà quất một màu chói mắt hơn! Đỏ rực!



Lăng Vu Đề chớp mắt một cái, cứ như vậy ngây người trong nháy mắt. Cô không hiểu cho lắm, một người đàn ông trưởng thành rồi, sao cứ thích màu sắc non tơ như vậy?



Nhìn thấy Lăng Vu Đề đang ở cửa phòng mình, Thẩm Thanh Ngọc có hơi ngạc nhiên: "Tiểu Vu cô ở đây làm gì vậy? Tìm tôi sao?"



Có phí lời không! Tôi ở cửa phòng anh, không tìm anh thì tìm ai?