Công Lược Nam Phụ

Chương 392 : Công lược đại thần nóng tính (10)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Edit: Nhật



Beta: Aya Shinta



Lăng Vu Đề gật đầu: "Anh có rảnh không?"



Thẩm Thanh Ngọc đưa tay lên vuốt vuốt tóc: "Có chứ~ sao nào?" Trên thực tế, anh định ăn sáng xong thì đi tắm suối nước nóng~



Hôm qua anh nghe Hướng Phỉ Phỉ bảo hôm nay muốn đi tắm suối nước nóng!



"Có thể đưa tôi về nhà được không?"



"Hả... Cô có gấp không?" Nói không gấp thì buổi chiều trước khi anh ra sân bay có thể đưa được...



Do coi Lăng Vu Đề là bạn bè, nên điều đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc nghĩ đến không phải là từ chối.



Gấp không hả? Không gấp!



Nhưng xem bộ dạng Thẩm Thanh Ngọc chính là tính ăn sáng xong sẽ đi tắm suối nước nóng! Cho nên không gấp cũng thành gấp!



Lăng Vu Đề gật đầu, ừ một tiếng.



Thế rồi, Thẩm Thanh Ngọc vô cùng rối rắm đứng nguyên tại chỗ bứt tóc suy nghĩ!



Cuối cùng là đi tìm Hướng Phỉ Phỉ hay là đưa Lăng Vu Đề về đây?



Lăng Vu Đề xem anh đứng cuống cuồng tại chỗ. Đây là lần đầu cô công lược nam phụ mất bình tĩnh như vậy, thật mới lạ!



Đại khái năm phút sau...



Trông Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn đang đắn đo, Lăng Vu Đề hơi mất kiên nhẫn.



Cô mím môi: "Nếu như rắc rối quá thì thôi vậy." Nói xong, Lăng Vu Đề điều khiển xe lăn chuẩn bị đi về phòng mình.



Vừa mới xoay người, Thẩm Thanh Ngọc đã kêu Lăng Vu Đề lại: "Đợi đã."



"Hả?" Lăng Vu Đề quay đầu nhìn anh.



"Bây, bây giờ tôi tiễn cô, cô đợi một chút." Nếu quyết định muốn đưa Lăng Vu Đề về, vậy chắc chắn đến lúc đó không thể quay lại đây mà phải trực tiếp đi ra sân bay rồi.




Cho nên cha mẹ Lăng rất là nhiệt tình!



Bị sự nhiệt tình của cha mẹ Lăng oanh tạc, Thẩm Thanh Ngọc không thể không cười nhận lời ở lại ăn trưa.



Trong lúc ăn cơm, thật sự có thể nói đây là lần dùng cơm náo nhiệt nhất của Lăng gia trong gần mười năm nay.



Bình thường, mặc dù cha mẹ Lăng sẽ dành thời gian cùng ăn cơm với Lăng Vu Đề, nhưng vì Lăng Vu Đề không nói gì nên cha mẹ Lăng cũng không mở miệng được bao nhiêu.



Vì vậy trong nhà dù có cha mẹ Lăng nỗ lực duy trì, nhưng vẫn có vẻ cô quạnh.



Hôm nay có Thẩm Thanh Ngọc nên không giống, anh biết lấy lòng người lớn trong nhà! Từ lúc anh đến Lăng gia cho đến bây giờ, cha mẹ Lăng cười không khép miệng lại được!



Thấy vậy, Lăng Vu Đề thật sự cảm thấy nam phụ này cũng rất tốt.



Sau khi ăn cơm xong, không biết xuất phát từ tâm thái gì, cha mẹ Lăng đề nghị Lăng Vu Đề đưa Thẩm Thanh Ngọc lên phòng của cô xem khoang trò chơi độc quyền.



Lăng Vu Đè gật đầu, cô đẩy xe lăn không phải là loại tự động như cái trước, đưa Thẩm Thanh Ngọc về phòng mình.



Khoang trò chơi của cô ở một chỗ rất dễ thấy của căn phòng, vừa bước vào đã nhìn thấy liền.



"Khoang trò chơi này đẹp thật đấy! Đến lúc đó tôi cũng đặt riêng một cái!" Thầm Thanh Ngọc mở miệng khen.



"Ừ." Khóe miệng Lăng Vu Đề chứa tia cười nhàn nhạt.



Lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới bắt đầu đánh giá phòng Lăng Vu Đề.



Màu sắc chủ đạo là màu xanh da trời và màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất có phong cách thiếu nữ.



Bên cạnh kệ sách có ảnh treo trên tường, mấy tấm ảnh đó đều là của một bé gái chừng mười tuổi.



Bé gái chạy băng băng trên bãi cỏ quay đầu lại, cười rạng rỡ...



Bé gái ôm một chú chó màu trắng, cười híp mắt...



Bé gái mặc trang phục khiêu vũ, tay cầm cúp mặt cười tự tin...



Bé gái mặc đồng phục Taekwondo, làm động tác đá chân...