Công Lược Nam Phụ

Chương 436 : Công lược đế vương bá đạo (19)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Thái y sợ rằng Lăng Vu Đề lo lắng cho Quân Kinh Vũ quá mức dẫn đến việc tâm thần không yên nên trước khi đi, thái y vẫn cho thuốc an thần dưỡng tâm.



Nếu thái y đã nói Lăng Vu Đề không sao, vậy chắc chắn là thế.



"Nương nương, ngài phải tin tưởng hoàng thượng, hoàng thượng đã nói là sẽ khải toàn trở về, nhất định có thể như thế!" Tử San tận tình khuyên nhủ Lăng Vu Đề đang tựa ở trên ghế xuất thần.



Lúc này Lăng Vu Đề nào còn có tâm tư nghe Tử San nói!



Vừa rồi cô như vậy, tuyệt đối không phải là bởi quá lo lắng cho Quân Kinh Vũ mà vì trái tim của Quân Kinh Vũ bị thương!



Chẳng qua thần chú đã giúp hắn cản lại.



Lăng Vu Đề vốn cho rằng nếu Quân Kinh Vũ bị thương, cô cùng lắm cũng chỉ có thể cảm ứng được hắn bị thương mà thôi!



Không ngờ, vậy mà lại... Đau thay hắn!



Giời ạ! Đúng là quá đau!



Có điều cũng may, cô đau, chắc là Quân Kinh Vũ không sao rồi --



Trên chiến trường, một mũi tên bay thẳng tới trái tim của Quân Kinh Vũ, hắn vốn cho rằng lần này bản thân tất lành ít dữ nhiều.



Nhưng khi mũi tên xuyên qua áo giáp, đâm thủng da thịt của hắn thì ngừng lại!



Không ai nhìn thấy lúc đó, khí tức màu đỏ sậm luôn bao quanh Quân Kinh Vũ tiêu tan toàn bộ!



Quân Kinh Vũ không kịp kinh ngạc, hắn hoàn hồn lại trong nháy mắt.



Nhổ mũi tên xuống, hắn hét lớn một tiếng, vung giáo chém tướng quân địch ở dưới ngựa --



Thần chú chỉ có thể bảo vệ Quân Kinh Vũ một lần, hiện tại hai người cách nhau xa như vậy, Lăng Vu Đề cũng không thể thi chú cho hắn nữa.



Vì để làm rõ xem đối tượng công lược có phải là hội trưởng Hiệp hội Vị diện hay không, Lăng Vu Đề quyết định liên lạc với Hiệp hội Vị diện một lần nữa, cũng muốn hỏi cho rõ ràng.




Lăng Vu Đề về phủ tướng quân một chuyến trước, lấy thú cưỡi chuyên dụng - hãn huyết bảo mã Lăng phụ đưa cho mình.



Chạy đi chiến trường ở Bình thành, có bất chấp gió mưa ngày đêm không ngừng thì cũng cần bảy ngày!



Dọc theo đường đi, càng đến gần Bình thành, càng thấy được những bách tính bị chiến tranh làm hại.



Lăng Vu Đề rất kiên trì, trừ phi tất yếu thì hầu như sẽ không dừng lại.



Ngay cả mười quân cấm vệ đều chịu không nổi, Lăng Vu Đề vẫn tinh thần sáng láng!



Chờ đến ngoài thành thì đã là ngày thứ chín.



"Người tới là ai!?"



Trên tường thành, binh lính thủ thành mặc áo giáp đỏ lớn tiếng hỏi.



Một quân cấm vệ mặc thường phục ở phía sau Lăng Vu Đề lấy lệnh bài giơ lên cao, cất giọng: "Quân cấm vệ hoàng cung đặc biệt hộ tống Quý phi nương nương đến đây! Các ngươi còn không mở cửa thành!"



Nghe vậy, binh lính thủ thành ngẩn người ra, liếc nhìn Lăng Vu Đề ăn mặc kỵ trang màu đỏ, cưỡi tuấn mã trắng, lòng tự hỏi tại sao Quý phi nương nương lại đến Bình thành.



Quay đầu lại làm thủ thế với binh sĩ, chốc lát sau, cửa thành liền được mở ra.



Binh sĩ quỳ xuống hành lễ với Lăng Vu Đề: "Tham kiến Quý phi nương nương..."



Lăng Vu Đề mất kiên nhẫn ghìm dây cương lại: "Được rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian! Hoàng thượng ở đâu?!"



Binh sĩ cúi đầu, bị uy thế Lăng Vu Đề vô tình tỏa ra áp chế: "Bây giờ Hoàng thượng... Ở trong quân doanh đóng tại dốc Xuyên Hài..."



"Đi trước dẫn đường!"



"Rõ!"



Dốc Xuyên Hài cách Bình thành không xa, là một khu vực dễ thủ khó công, Bình thành chính là thành trì bị quân địch công phá trước đó rồi mới được Quân Kinh Vũ mang binh đoạt lại vào ba ngày trước.