Công Lược Nam Phụ

Chương 438 : Công lược đế vương bá đạo (21)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Lăng Vu Đề đứng bên giường, ôm bao y phục trong ngực.



Quân Kinh Vũ một tay nhận bao y phục của Lăng Vu Đề, một tay nắm lấy tay Lăng Vu Đề, sau đó đi về một bên khác của lều bạt.



Vén màn vải lên, đập vào mắt chính là một tấm bình phong rất bình thường, sau tấm bình phong có hơi nóng bốc lên.



"Là suối nước nóng?!" Lăng Vu Đề kinh ngạc vòng ra sau tấm bình phong.



Đó là một cái ao nhỏ thoạt trông rất giản tiện, cô ngồi xổm xuống đụng nước thử thì thấy nơi nóng.



Quân Kinh Vũ gật gù: "Ừm, hôm trước mới phát hiện nên sai người đào một ao."



Lăng Vu Đề đứng lên: "Được rồi, biểu ca đi ra ngoài đi."



Cười híp mắt lấy bao y phục của mình về, sau đó lấy một bộ đồ sạch sẽ ra mắc lên giá áo.



Thấy Quân Kinh Vũ còn đứng ở một bên, Lăng Vu Đề hơi ngẩn người, nói rằng: "Biểu ca đi ra ngoài đi, ta đi tắm."



Quân Kinh Vũ gật đầu, ừ một tiếng, cười nói: "Đúng lúc hôm nay trẫm còn chưa tắm. Tiện thể, không phải Đề nhi muốn kiểm tra vết thương trên người trẫm hay sao?"



Nói xong, Quân Kinh Vũ bắt đầu tự nới đai lưng cởi y phục.



Vốn dĩ Lăng Vu Đề nghĩ đến chuyện không đứng đắn, nhưng nghe Quân Kinh Vũ nói đến vết thương, Lăng Vu Đề lại bị kéo trở về.



Còn đang suy nghĩ có lên giúp Quân Kinh Vũ cởi đồ hay không, Quân Kinh Vũ đã thuần thục tự mình cởi sạch.



Khi thấy vết sẹo màu hồng nhạt ngay ngực trái của Quân Kinh Vũ, Lăng Vu Đề không còn chú ý đến cái khác được nữa.



Cô tới bên người Quân Kinh Vũ, giơ tay đặt lên vết sẹo kia.



Không nhận ra hơi thở của Quân Kinh Vũ đột nhiên gấp gáp lên, Lăng Vu Đề kinh ngạc rằng quả thực trái tim đã bị thương!



Âm thầm vỗ ngực nhẹ nhõm, may là cô thông minh thi chú với Quân Kinh Vũ trước, bằng không...
Lăng Vu Đề tán thành gật đầu: "Ừm, đúng là không tinh thật."



Nói xong, Lăng Vu Đề cầm muôi trong tay binh sĩ mập, bắt đầu đảo đồ ăn trong nồi: "Xem thật kỹ, món xào cần..."



- ---



Chờ đến khi Lăng Vu Đề dẫn theo mấy tiểu binh bưng khay trở lại lều chính, Quân Kinh Vũ đang cau mày nhìn địa đồ.



"Biểu ca, đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước đi!"



Bày cơm nước lên bàn xong, Lăng Vu Đề đưa một đôi đũa cho Quân Kinh Vũ.



Đồ ăn thì vẫn là những món thường ngày, nhưng thoạt nhìn khác hẳn.



Quân Kinh Vũ nhận đũa đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, hắn nhíu mày: "Nàng chạy vào phòng bếp?"



Lăng Vu Đề ngồi đối diện Quân Kinh Vũ, đáp một tiếng, gắp một miếng thịt vào bát của Quân Kinh Vũ: "Đã lâu rồi chàng không có ăn cơm ta nấu! Sau này ngày nào ta cũng nấu cơm cho chàng có được hay không?"



Quân Kinh Vũ cười gật đầu: "Ừm, được!"



Hôm nay tất cả binh sĩ trong quân doanh đều ăn nhiều hơn ăn hai bát cơm, sau khi ăn xong còn có binh sĩ chạy đến nhà bếp hỏi là thức ăn hôm nay do ai làm, quả thực ngon muốn chết!



Binh sĩ mập cầm nồi vừa rửa sạch xong vỗ đầu tiểu binh kia: "Ngon chứ?"



"Ừm, ngon! Rất ngon!"



"Đương nhiên là ngon rồi! Đây chính là do Quý phi nương nương tự mình làm, chúng ta đều tu phúc mấy đời mới có phúc báo để ăn đấy!"



Tiểu binh sĩ kia sợ hết hồn, suýt nữa ngã ngửa: "Quý phi nương nương... Vậy mà do Quý phi nương nương tự mình làm cho chúng ta ăn sao?!"



"Đương nhiên rồi!"



Thế là tay nghề của Lăng Vu Đề thu phục toàn bộ trái tim của tướng sĩ trong quân doanh.