Công Tử Điên Khùng
Chương 154 : Ba đao
Ngày đăng: 18:03 20/04/20
Lâm Vân vừa định đứng dậy, thì thấy Diệp Điềm hớt hải chạy vào, nhìn thấy Lâm Vân liền lao vào giống như gặp vị cứu tinh vậy.
Trông thấy bộ dạng của Diệp Điềm, Lâm Vân giật mình, thầm nghĩ lẽ nào tay Uông mập kia đã chạy rồi sao? Nghĩ lại liền biết không ổn rồi, Mông Văn đã xảy ra chuyện rồi ư? Mông Văn này ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện, bởi vì cô là hi vọng của Lâm Vân. Lúc này Diệp Điềm đã chạy đến bên cạnh hắn, còn chưa kịp nói gì, Lâm Vân đã khoát tay nói:
- Ra ngoài rồi nói.
Diệp Điềm cố nén sự lo lắng trong lòng, theo sau Lâm Vân đi ra khỏi Lai Vị lầu.
- Mấy người Mông Văn có phải bị Lang Bang bắt đi rồi không?
Lâm Vân đi đến bên cạnh xe của Hồ Dư Trùng hỏi.
- Ừ, chị Văn bị bắt đi rồi. Ơ… làm sao biết được thế?
Diệp Điềm kịp phản ứng lại, chuyện này xảy ra chưa lâu, Lâm Vân sao mà biết được vậy?
Lâm Vân lòng nghĩ hôm nay Lữ lão đạo sẽ đến. Chuyện Uông mập bắt Mông Văn cướp linh thạch khẳng định là lão bày mưu đặt kế và biết được Uông mập đi sẽ không quay lại. Lữ lão đạo này khẳng định biết đã xảy ra chuyện rồi, nếu đã biết, lão khẳng định sẽ đến chỗ Mông Văn, vậy thì Mông Văn sẽ chạy không thoát rồi. Tuy nhiên Diệp Điềm làm sao mà thoát ra được vậy?
- Cô làm sao mà ra được thế?
Lâm Vân nhìn Diệp Điềm hỏi.
- Tôi ra ngoài giúp chị Văn hẹn anh, bởi vì chị Văn đã lấy được thứ đó, muốn hẹn anh tối nay ra gặp mặt. Nhưng tôi không tìm thấy anh ở trong trường, bạn học của anh nói sáng nay anh đã ra ngoài rồi. Đợi đến khi tôi về thì phát hiện mấy người chị Văn đã bị bắt. Tôi đoán hẳn là do Lang Bang làm.
Diệp Điềm nói xong rất lo lắng nhìn Lâm Vân, cô biết bây giờ cứu được Mông Văn chỉ có Lâm Vân mà thôi.
- Khi tôi quay về thì không còn nhìn thấy một ai, e là đã bị bắt đi hết rồi. Lý Thanh kia hẳn là cũng đã bị bắt.
Diệp Điềm nói xong, lại bổ sung thêm một câu, có lẽ cho rằng Lâm Vân biết Lý Thanh hẳn sẽ đi giúp. Lâm Vân không trả lời câu nói của Diệp Điềm, chỉ quay đầu lại nói với Hứa Sĩ,
- Sau đêm nay có thứ sẽ vĩnh viễn biến mất, tôi nghĩ anh hẳn là biết nên làm thế nào, anh đi đi, đừng phạm sai lầm nữa.
Nghe xong lời của Lâm Vân, Hứa Sĩ chắp tay với Lâm Vân rồi xoay người rời đi. Lâm Vân lại nhìn Hồ Dư Trùng mặt không biến sắc nói:
- Ông hẳn là biết nên làm thế nào, nếu có một chữ lọt ra ngoài bị tôi nghe thấy, ông sẽ biết hậu quả đó. Hơn nữa tôi dám bảo đảm một chút việc tôi cũng không có, tuy nhiên những thứ này dù sao ông cũng không nhìn thấy.
Hồ Dư Trùng mồ hôi lạnh ứa ra đầy đầu, vội vàng nói:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi.
Dung mạo của đạo sĩ này thoạt nhìn rất oai hùng, dáng vẻ cũng không tệ, làn da rất mềm mịn. Chỉ có điều không biết có phải lão tu luyện tu chân công pháp hay không. Nếu là phải, thì lão từ đâu đến? Nếu không phải, vậy thì có công phu gì mà có thể trú nhan? Lẽ nào thật sự như Hứa Sĩ nói, tà công hấp thu âm nguyên của đạo sĩ này thật sự có thể trú nhan?
- Hai người ra bên ngoài đợi tôi.
Lâm Vân nói với Diệp Điềm và Mông Văn.
Hai người họ đã ra ngoài, lúc này Lâm Vân mới nhìn chằm chằm vào đạo sĩ này và nói:
- Không sai, tôi chính là Lâm Vân, hôm nay cũng đã đánh không ít. Ông là ai?
- Tôi… hừ. Cái này cậu không cần biết. Không ngờ còn giúp tôi dẫn gái tân đến nữa. Đành để cậu thống khoái một chút rồi. Đừng cho rằng bản thân học được chút gì đó, mà coi trời bằng vung. Anh bạn trẻ, thế giới này cậu muốn hiểu hết nó thì còn xa vời lắm.
Lão đạo nói xong thì sải một bước ra, một bước đó dường như không đáng bao nhiêu, nhưng đảo mắt đã đến trước mặt Lâm Vân. Lâm Vân đồng tử co rút lại, lão đạo này quả nhiên không phải người bình thường. Bây giờ còn chưa thể xác định lão có phải là người tu chân hay không, nhưng bước này tuyệt không đơn giản.
Không chút do dự, hắn xuất một quyền về phía lão đạo sĩ, quyền phong gào thiết biến thành một bó dây vút thẳng về phía đạo sĩ. Đạo sĩ kia đột nhiên vung tay, biến hóa ra một vòng tròn, cổ quyền phong này của Lâm Vân lập tức biến mất không chút dấu vết.
"Á", lão đạo sĩ kinh ngạc kêu lên một tiếng, không ngờ gặp phải loại cao thủ này. Tuy cái vòng tròn này thoạt nhìn đơn giản, nhưng một quyền này của Lâm Vân vẫn khiến cho tay của lão ta có chút đau. Lâm Vân trong lòng cũng thầm kinh ngạc, một quyền này đã là bảy phần lực đạo, nhưng lão đạo này lại như không có chuyện gì mà tiếp chiêu. Hắn sở dĩ không dùng toàn lực, một là không biết nội tình của đạo sĩ này, thứ hai chính là nếu đạo sĩ này là người đang tu luyện, thì hắn dù dùng tất cả mọi cách cũng phải giữ lão lại.
- Chả trách dám kiêu ngạo như thế, dám ỷ vào một chút đó của mình hả.
Lão đạo tiếp quyền của Lâm Vân, cảm giác Lâm Vân này không phải là đối thủ của mình, lúc này mới mở miệng châm chọc.
Lâm Vân lại đang thầm suy đoán thủ đoạn của đạo sĩ này, cho dù lão không phải là người tu luyện, nhưng tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ đối phó. Bản thân một khi hạ sát thủ, thì nhất định không thể để cho lão có cơ hội rời đi. Ở ngoài cửa có Diệp Điềm và Mông Văn, tuyệt đối không thể để lão đi ra từ cửa ra vào. Một khi mình có thể tạo ra sự uy hiếp đối với lão, thì lão khẳng định sẽ tìm nơi để trốn. Hiện tại mình lung hướng ra cửa, lão khẳng định không thể đi ra từ phía mình, vậy thì con đường chạy trốn duy nhất đó là cửa sổ.
Thấy Lâm Vân không trả lời lời nói của mình, giống như tâm thần đang treo ở nơi khác, lão đột nhiên khoát tay một cái, liền có mấy đạo bạch quang lao về phía Lâm Vân như có như không, nhìn giống như mười mấy đạo ám khí. Nhìn kỹ hơn một chút nữa lại như không có gì. Lâm Vân đương nhiên không cho rằng không có gì, thứ đạo sĩ này đánh ra khẳng định là ám khí, là loại ám khí gì Lâm Vân không biết, nhưng bởi vì tốc độ ra tay của lão quá nhanh, cho nên thoạt nhìn giống như như có như không vậy. Lâm Vân đột nhiên cầm một chiếc ghế dựa lên, xoay tròn thành một dòng nước xoáy, vừa mới hút đám bạch quang này vào dòng xoáy, thì lão đạo hai tay mang theo chưởng phong ám tinh, chém tới phần eo của Lâm Vân.
Lâm Vân trong nháy mắt biết rõ thứ đạo sĩ này tu luyện không phải là tu chân công pháp, nhưng cũng không biết là công phu gì. Kình lực của lão mang theo một loại tinh vị khó ngửi, rõ ràng nó giống với một loại như kiểu nội lực, nhưng còn khó chơi hơn cả nội lực một chút. Tuy nhiên trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Chân phải nâng lên đồng thời vung lên một mảnh Liệt Phong, trực tiếp quét trúng bổ về phía song chưởng của mình. Giống như đánh trung cục bông, lão đạo lui về sau mấy bước, lập tức một lần nữa vung tay bổ về phía Lâm Vân.
Lâm Vân trong lòng buồn bực, tự nhủ đòn này rõ ràng không thể làm gì được mình, nhưng lão tại sao vẫn cố tình lập lại chiêu cũ? Nghĩ cũng không cần nghĩ một lần nữa giơ chân quét về phía đạo sĩ, chỉ có điều khi quét được một nửa thì liền biết không tốt. Lực đạo trên đuì kịch liệt biến mất, cái chân này dù có quét đến chỗ đạo sĩ, thì cùng không còn bao nhiêu lực khí, mà chưởng phong của lão đã bổ tới. Chưởng phonng có độc, Lâm Vân lập tức hiểu ra, chả trách đạo sĩ này nhe răng ra cười.
Đây không phải là độc bình thường. Độc bình thường mình căn bản không thèm để ý, độc này chỉ là khiến hắn không thể gượng nổi chút khí lực nào, mắt thấy khí lực toàn thân đang kịch liệt biến mất, nếu đợi cho toàn bộ khí lực của mình mất đi, Lâm Vân biết ngày tận thế của mình đã đến rồi. Đạo sĩ này đã dùng chưởng pháp gì? Không ngờ lại có độc tính ghê gớm như vậy. Nhân lúc hiện tại lực Tinh Vân của mình vẫn chưa hoàn toàn mất đi, nhất định phải xử gọn lão, nếu không thì toi rồi.
Lâm Vân rốt cuộc đã không còn giữ lại chút thực lực nào, dương tay lên lại là hai đao, đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn rồi.
Tinh đao vô thanh vô tức, đây đã không còn là thứ mà võ công có thể ngăn lại được, cái này đã thuộc phạm vi của tu sĩ.
Sau khi hai đao bổ ra, Lâm Vân một lần nữa dốc hết sức bổ ra một đao cuối cùng về phía cửa sổ. Đạo sĩ này quả nhiên mạnh hơn Lý Nghĩa nhiều, tinh đao hiện giờ của Lâm Vân có thể nói mạnh hơn nhiều so với lúc trước khi giết Lý Nghĩa, nhưng vẫn bị lão tránh được một đao. Tuy nhiên đao thứ hai đã bổ trúng cánh tay của lão, lập tức một cánh tay đã bị chặt rơi xuống. Đạo sĩ kia hoảng hốt, lập tức biết được người trước mắt này cũng không phải là người bình thường, làm sao còn dám tiếp tục ở lại đây. Nghĩ cũng không cần nghĩ đầu trước chân sau trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ. Dám nhảy ra ngoài cửa sổ như vậy, có thể thấy bản lĩnh của người này cũng không phải dạng vừa.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi lão đạo vừa nhảy ra ngoài cửa được một nửa, thì liền bị đao thứ ba của Lâm Vân chém trúng, rơi ngược vào trong phòng, máu chảy đầy đất, không một tiếng kêu ngã lăn ra đất mà chết.