Công Tử Điên Khùng

Chương 155 : Tinh hồn trung kì

Ngày đăng: 18:03 20/04/20


Hiện tại, Lâm Vân đã mỏi mệt không chịu nổi, lung la lung lay rời khỏi phòng. Mông Văn thì đang đứng ở cửa ra vào. Thấy Lâm Vân xiêu vẹo như muốn đổ, liền đi tới phía trước vịn hắn. Toàn thân Lâm Vân đều mềm yếu vô lực. Cũng không biết độc chưởng của lão đạo sĩ kia có loại độc gì, rõ ràng lại lợi hại như vậy. Một trận ác đậu này, mình còn chưa có cơ hội hỏi tay đạo sĩ kia thu linh thạch và hán ngọc để làm gì. Nếu không phải do mình đã tạo thành Tinh Hồn, hôm nay thực sự là để lại mạng trong tay của lão đạo sĩ kia. Không biết đằng sau y còn có thế lực nào không?



- Lâm tiên sinh, anh không có việc gì chứ?



Mông Văn vịn lấy Lâm Vân, Lâm Vân cơ hồ dựa cả người vào nàng. Mông Văn chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên.



- Tôi bị trúng độc, nơi này vẫn còn nguy hiểm nhanh rời đi thôi.



Lâm Vân không trông thấy Diệp Điềm, nhưng hắn biết tuyệt đối không thể ở nơi này lâu. Nếu như mình như bình thường thì không sợ. Nhưng hiện tại đã trúng độc, phải nhanh rời đi. Lúc này, Diệp Điềm cũng đã tới, đi sau lưng là Lý Thanh và Mộng Chân cũng vết thương đầy mình. Còn có hai người nam tử mà hắn trông thấy lúc ở tầng hầm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



- Chị Văn, còn có người này đã giết mấy người của chúng ta.



Diệp Điềm nói xong chỉ về tên mặt trắng nằm dưới sàn.



Mộng Chân tiến lên một bước, một cướp đạp vào cổ của tên mặt trắng kia, mắt thấy không thể sống.



- Tiểu Điềm, hiện tại chúng ta nên rời đi thôi, ở lại sẽ rất nguy hiểm.



Mông Văn nói xong, vịn lấy Lâm Vân lập tức đi xuống tầng. Lúc này, Diệp Điềm mới chú ý tới Lâm Vân là được Mông Văn vịn lấy, vội vàng hỏi:



- Hắn sao ròi?



Trong suy nghĩ của Diệp Điềm, không có ai có thể làm gì Lâm Vân. Hiện tại thấy Lâm Vân phải do Mông Văn dìu đi, trong nội tâm đương nhiên kinh hãi.



Lý thanh cũng nhìn thấy tình huống của Lâm Vân, liền tới muốn giúp Mông Văn vịn hắn.



- Không cần, Lý Thanh, cậu tranh thủ thời gian cùng Mông Chân mở cửa ra, tôi sợ cảnh sát lập tức sẽ tới.




- Ừ, nếu không chúng ta đi nhìn xem.



Trong nội tâm của Mông Văn cũng rất sốt ruột. Tuy Lâm Vân đã nói đừng quấy rầy hắn, nhưng đã một ngày một đêm trôi qua rồi, vẫn không thấy Lâm Vân đi ra.



Hai nàng nhìn nhau, quyết định tới phòng của Lâm Vân nhì xem. Cẩn thận mở cửa, thì phát hiện Lâm Vân đang nằm ngủ trên giường của Mông Văn, trong tay còn ôm gối ngủ. Mông Văn đột nhiên cảm giác, vị Lâm tiên sinh này cũng không hung hãn như trong suy nghĩ của mình, mà chỉ như một người sinh viên bình thường mà thôi.



Lúc cửa mở, Lâm Vân liền tỉnh. Thấy hai nàng đứng ở cửa, hắn mới biết mình ngủ được lâu rồi. Tinh thần hiện tại rất sung mãn, hắn vội vàng đứng dậy hỏi:



- Có phải tôi đã ngủ rất lâu rồi không?



- Ừ, đã một ngày một đêm rồi. Anh chắc là đã đói bụng, anh đi rửa mặt trước đi, rồi ra ăn cơm…



Mông Văn vội vàng nói.



- Vì sao ở trong nhà rồi cô còn che mặt? Không thấy phiền à?



Lâm Vân thấy Mông Văn vẫn che mặt, liền thuận miệng nói. Mông Văn chỉ cúi đầu im lặng, một chút cũng không giống cô nàng cường thế và thần bí như lúc trước. Lâm Vân thấy vậy cũng không tiếp tục hỏi. Tranh thủ thời gian đi tắm rửa. Tắm rửa xong đi ra, ăn hết chỗ đồ ăn đã chuẩn bị cho hắn.



- Vì sao hai cô không ăn?



Lâm Vân thấy chỉ có mỗi mình mình ăn, mà hai nàng thì không ăn.



- Chúng tôi đã ăn trước rồi.



Mông Văn vội vàng nói. Lâm Vân gật đầu, cũng không nói thêm gì. Hắn ăn rất nhanh, trong chớp mắt đã ăn ba bát. Tuy nhiên, hiện tại Lâm Vân đã dần dần bỏ thói quen lúc ăn phát ra tiếng. Bởi vì không biết vì sao hắn lại bất tri bất giác bỏ thói quen đó. Chắc là do ảnh hưởng bởi ai đó. Cơm nước xong, Mông Văn giúp Lâm Vân rót một chén trà, Diệp Điềm thì dọn bát đũa.