Công Tử Điên Khùng

Chương 181 : Tiếng súng trong rừng

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Trong nháy mắt. Lâm Vân tu luyện ở nơi này đã qua một tháng. Trong một tháng này hắn ăn rất ít. bụng đã có chút đói.



Đeo một chiếc nhẫn Tinh Giới lên ngón tay. vung tay một cái, túi ba lồ và toàn bộ vàng bạc rơi trên mặt đất đều biến mất không thấy gì nữa. Lâm Vân nghĩ thầm, có Tinh Giới vẫn tiện lợi hơn, Không cần phải mang vác công kềnh. Tinh Giới này của mình có diện tích hơn 30m2. tạm thời đủ để cho mình dùng.



Đã thành một sao. đi ra ngoài liền rất đơn giản. Lâm Vân đi ra từ cái động mình đào. rồi dọc theo tuyết đọng nhảy lên. Thỉnh thoảng thì đạp vào mấy chỗ đá lồi lên để lấy lực. Không tới một giờ. Lâm Vân đã thoát ra khỏi vùng tuyết đọng, đi tới khu vực núi tuyết.



Hiện tại đã là buổi sáng, đứng từ trên cao nhìn xuống, cả núi tuyết đều một màu trắng. Lúc này Lâm Vân chỉ cảm thấy có cỗ khí thế hào hùng quanh quẩn trong ngực. Hắn nhịn không được thét dài một tiếng. Tiếng thét mang theo lực lượng Tinh Vân. quanh quẩn toàn bộ núi tuyết Misimi.



Một tiếng Rầm Rầm vang lên. rõ ràng tiếng thét dài của Lâm Vân lại khiến tuyết lờ. Từng lớp tuyết khổng lồ nhanh chóng muốn phủ kín Lâm Vân. Lâm Vân cười ha ha. lao vào đống tuyết, thoải mái cho nó tràn qua người



Tuyết trên núi đồ ầm ầm xuống. Lâm Vân lại ngược hướng tuyết đồ mà đi lên trên núi. Tuyết trắng không ngừng đập vào người của Lâm Vân, rồi rẽ sang hai bên. Từ xa nhìn lại trồng giống như một dòng thác bị một hòn đá ngăn chặn, phải rẽ sang hai bên vậy.



Lâm Vân đi ngược dòng tuyết lờ. rồi vận chuyển lực lượng Tinh Vân tăng tốc. Tốc độ cực nhanh chạy lên đỉnh núi, giống như con thuyền chạy ngược dòng, chẳng mấy chốc mà lên tới đỉnh núi Misimi.



Mới một tháng ngắn ngủi trước đây Lâm Vân còn chật vật trong đám tuyết. Nhưng tới hiện tại hắn có thể thoải mãi vui đùa với tuyết lờ, còn có thể nhẹ nhàng đi ngược dòng tuyết đồ để lên đỉnh núi. Cho dù chính hắn cũng không khỏi cảm thán thế sự vô thường. Mình mới kết thành một sao đã được như vậy, không biết càng lên cao sẽ như thế nào. hẳn là không còn sợ bất kỳ một thế lưc gì ở thế giới này nữa.



Nhớ tới tay Lữ đạo trưởng kia, không biết y học võ công từ đâu? Đằng sau y còn có người nào không? Nếu Lâm Vân còn chưa kết tinh, hắn cũng có chút lo sợ bất an. Nhưng hiện tại đã kết thành một sao, Lâm Vân tin tưởng không cần phải e ngại bọn họ.



Nhiệt huyết dâng lên, Lâm Vân đứng ở trên đỉnh núi tuyết Misimi, lần thứ ba thét dài. Tiếng thét xuyên qua ngọn núi truyền tới cả dãy núi, thật lâu tiêu tán.



Nếu là hai sao thì thật là tốt, mình có thể trực tiếp bay về. Một sao muốn phi hành thì nhất định phải nhờ tới pháp khí. Nhưng pháp khí dễ kiếm vậy sao. Không chỉ nói là nơi này, cho dù là ở đại lục Thiên Hồng, cả một quốc gia cũng chỉ có vài cái pháp khí mà thôi. Mà đây đều là quốc bảo.



“Nhanh trở về gặp Vũ Tích nào”



Nghĩ tới đây. Lâm Vân lại áp chế không nổi sự nhớ nhung trong lòng. Lúc đi xuống núi. hắn suy nghĩ nên trở lại Manaus rồi đáp may bay trở về hay là đi bộ trở về. Hắn tin tưởng nếu đi bộ. thì mất nhiều nhất chỉ một tuần là cùng.



Thôi đi bộ vậy, thuận tiện xem hòn đảo trong rừng mưa kia. Mới hơn mười phút, Lâm Vân đã đi xuống chân núi. Nhìn ngọn núi phủ đầy tuyết, hắn cảm thấy có chút quen thuồc lại có chút lạ lẫm. Mà giờ mấy người giáo sư Trâu Tiền và Hàn Vũ Đình chắc đã về nhà bình an rồi.




- Cho dù là chỉ là diễn luyện nhưng đội viên của Long Ảnh cũng không kém cỏinhư vậy chử? Vì sao còn bị ám toán?



- Ba mươi quốc gia chia làm 5 tổ diễn luyện. Mỗi tổ có 6 quốc gia. Tổ của chúng tôi có nước Mỹ, Nhật, Hàn, Pháp, Indonesia. Mỗi tổ chia làm hai phe. Sau khi chọn lựa ngẫu nhiên, nước chúng ta ở phe nước Pháp và nước Nhật.



Tuy chúng tôi không thích người Nhật nhưng do đã phân nhóm, nên cũng chỉ đành chấp nhận. Không nghĩ tới, năm quốc gia kia đã thông đồng từ trước, đặc công của bọn họ phối họp với nhau đối phó với ba mươi sáu người đặc công của chúng ta.



- Nếu chỉ như thế thì không sợ. nhưng lúc phân chia súng ống. chúng tôi chỉ được những khẩu súng trường bình thường. Mà bọn họ thì toàn được phân phát súng ak47 tiên tiến nhất. Thậm chí bọn họ còn mang theo một loại thuốc mê.Chỉ cần bị trúng phải là toàn thân đều mềm yếu vô lực. Nhiễm Lợi và Trình Tiến Phi chính vì bị trúng loại thuốc đó mới bị bắn chết.



Chu Tuần nói tới đây. vành mắt lại đỏ.



Lâm Vân trầm tư một lát. trong lòng tự nhủ, mấy nước kia chắc muốn tiêu diệt sạch ba mươi sáu đội viên của Long Ảnh ở chỗ nay. Bằng không sẽ không dùng thủ đoan như vậy.



- Không tốt, Chu Tuần, cậu lập tức đưa tôi tới chỗ của Thái Giang.



Lâm Vân đột nhiên nghĩ tới một điều, vì sao bọn họ có thể nắm chắc tiêu diệt toàn bộ ba mươi sáu đội viên của Long Ảnh? Nơi này chính là rừng rậm Amazon a. chỉ cần trốn một chỗ là rất khó phát hiện, nếu là mình thì có thể. nhưng những người kia làm sao mà làm được? Nói xong, hắn nhặt lên hai khẩu ak47 rơi trên mặt đất.



Chu Tuần thấy sắt mặt của Lâm Vân trở nên nghiêm túc. cũng không dám chậm trề. vội vàng dẫn theo Lâm Vân tới chỗ bọn họ tập trung.



- Chu Tuần, cậu đưa súng của cậu cho tôi xem một chút.



Lâm Vân nhìn Chu Tuần nói.



Chu Tuần không chút do dự đưa súng cho Lâm Vân. sau đó khó hiểu nhìn Lâm Vân.