Công Tử Điên Khùng

Chương 182 : Trả thù

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


- Những người kia có thể nắm chắc xử lý toàn bộ Long Ảnh, vì sao bọn chúng nắm chắc như vậy? Có thể đoán là bọn chúng có cách để tìm ra chỗ ẩn nấp của đội viên Long Ảnh. Mà cách duy nhất chính đặt thiết bị theo dõi trên từng khẩu súng phân phát cho đội viên của Long Ảnh. Đặt thiết bị trên khẩu súng là kín đáo nhất, bởi vì các đội viên không thể nào bỏ rơi súng được.



Lâm Vân nói xong, tháo khẩu súng ra.



Nhìn kết cấu bên trong khẩu súng, quả nhiên có môt cái máy theo dõi mini giấu ở bên trong. Nếu không cẩn thận chú ý sẽ không phát hiện ra.



- Những tên khốn kiếp kia, thật không biết xấu hổ. Khó trách tôi vừa tới nơi này đã bị bọn chúng phát hiện.



Chu Tuần không nhịn được mắng một câu.



Lâm Vân lắp lại khẩu súng, còn cái máy theo dõi thì hắn đút vào túi áo, rồi đưa khẩu súng cho Chu Tuần, nói:



- Chúng ta đi thôi.



- Huấn luyện viên Lâm, vì sao anh lại cất cái máy theo dõi đó vào trong túi?



Chu Tuần thấy Lâm Vân không ném máy theo dõi đi, có chút kỳ quái hỏi. Âm thầm tự nhủ, giữ lại không phải càng khiến cho bọn kia tìm ra vị trí của mình nhanh hơn sao?



- Nếu như vất đi, bọn chúng sẽ không tìm thấy chúng ta.



Lâm Vân nhìn Chu Tuần cười nói.



Thấy nụ cười tự tin của huấn luyện viên Lâm, nhiệt huyết của Chu Tuần liền dâng lên. Đúng vậy, phải dụ bọn chúng tới. Những tên khốn kiếp này, phải cho chúng biết đội đặc công Long Ảnh cũng có huấn luyện viên Lâm.



- A, không tốt rồi.



Chu Tuần bỗng nhớ tới trên khẩu súng của các đồng đội mình cũng có máy theo dõi. Vậy không phải là bị bọn chúng khống chế sao?



- Đừng vội, dẫn tôi đi tới đó.



Lâm Vân nghĩ thầm, phản ứng của anh chàng Chu Tuần này thật là chậm.



- Các cậu diễn luyện ở nơi này được bao lâu rồi?



Lâm Vân đi theo sau Chu Tuần hỏi.
- Ách, vấn đề này tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ là theo lệnh của cấp trên tới nơi này tỷ thí mà thôi. Tôi đoán chừng có khả năng là bọn họ đã thương lượng được hoặc là tiếp tục đấu đến đội cuối cùng.



Thái Giang giống như cũng cảm thấy không đúng.



- Ừ, trước đừng quan tâm tới chuyện đó. Cuộc thi này có nhiều chỗ gian lận, mà mấy quốc gia kia có lẽ đã có hợp tác gì đó với nước Mĩ. Hiện tại nghĩ tới những điều này cũng vô dụng. Nếu như đối thủ trong này hoàn toàn biến mất, thì không cần phiền toái như vậy…



Lâm Vân nói xong, nhìn thoáng qua các đội viên. Hắn đang chuẩn bị nói với bọn họ là cùng nhau đi tìm Lam Cực. Thì trong bụi cỏ vang lên một tiếng vang làm kinh động mọi người. Lâm Vân và các đội viên khác quay đầu nhìn lại chỉ thấy Lam Cực cả người là máu, hai tay thì trống trơn chạy về chỗ này.



Lâm Vân nhướng mày, giơ súng bắn ba phát về phía sau Lam Cực. Ba tiếng kêu đau đớn truyền tới. Đã có đội viên đi lên vịn Lam Cực, cũng có đội viên biết bản lĩnh của huấn luyện viên Lâm, nên liền đi tới thu chiến lợi phẩm.



- Huấn luyện viên…



Lam Cực liếc mắt trông thấy Lâm Vân, trong lòng liền hưng phấn gọi một câu.



- Xảy ra chuyện gì?



Vương Vĩ thấy Lam Cực chật vật như vậy, lo lắng hỏi.



- Tôi vừa đi ra ngoài thì bị bốn tên Indonesia theo dõi. Tôi đã xử lý hai tên, còn tưởng rằng mình đã trốn thoát. Thật không ngờ vừa chạy một đoạn thì lại phát hiện có người theo dõi. Lúc đó tôi liền nghi ngờ trên người mình có gắn máy theo dõi gì đó. Vì vậy tôi liền ném khẩu súng đi, vì chỉ có khẩu súng là đáng nghi nhất.



Lam Cực nhìn sang mọi người, thấy mọi người đã thay đổi súng, mới yên tâm.



Lâm Vân gật đẫu. Lam Cực đã không xảy ra chuyện gì, hắn không cần phải lo lắng nữa.



Lam Cực là người đội viên tạo cho Lâm Vân một ân tượng sâu sắc nhất. Y luyện tập rất khắc khổ, khắc khổ hơn tất cả các đội viên khác. Hơn nữa y còn là người đầu tiên lấy được chiếc hộp trong hồ Băng Vụ. Có thể thấy được y là người có tính cách rất kiên nghị, còn mang theo mối thù hận trong người.



Vô luận là loại người nào, chỉ cần có loại tính cách như vậy, Lâm Vân đều rất thưởng thức.



- Lam Cực, cậu tới đây.



Nghe huấn luyện viên gọi, Lam Cực vội vàng đi tới bên cạnh.