Công Tử Điên Khùng
Chương 232 : Chúng ta về nhà thôi
Ngày đăng: 18:04 20/04/20
Hai năm không dùng điện thoại, điện thoại của nàng đã không biết vứt đi đâu rồi. Nàng đã quên người của Hàn gia, kể cả em gái Hàn Vũ Đình. Vũ Đình lấy đi giấy ly hôn của nàng, đến hiện tại nàng vẫn không có cách nào tha thứ. Còn người trong nhà thì coi nàng như một thức hàng hóa. Cói ai quan tâm tới suy nghĩ của nàng không? Cho nên nàng càng chán ghét bọn họ.
Nàng muốn dành mấy ngày còn lại để một mình chờ đợi Lâm Vân, không muốn ai quáy rầy. Kể cả Tô Tĩnh Như trong đó.
Tô Tĩnh Như đi rồi, Hàn Vũ Tích đi vào căn phòng của Mỹ Na, chuẩn bị phủ bủi bặm nấm mốc trên chăn mền. Nhưng lại phát hiện chăn mền rất sạch sẽ. Điều này chứng tỏ Mỹ Na thường xuyên trở về phơi chăn mền. Chỉ là không biết Mỹ Na đang ở đâu.
Đi bộ lâu như vậy, Hàn Vũ Tích cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Nàng muốn nghỉ ngơi sớm, rồi ngày mai tới bệnh viên Thanh An xem một chút. Đề phòng Lâm Vân tới đó trước, mình lại không gặp được hắn.
Rũ cái chăn mỏng, thì lại phát hiện có một bức thư rơi xuống đất. Hàn Vũ Tích nhặt bức thư lên, là chữ của Mỹ Na:
- Chị Vũ Tích, em và Lâm đại ca đều rất khỏe. Lâm đại ca mở một công ty lớn ở Yên Kinh, chính là tập đoàn Vân Môn đó. Lâm đại ca nói với em rằng, công ty này cũng là của chị. Em thật sự cảm thấy vui cho chị
- Chị Vũ Tích thật biết nhìn người a. Chị không biết đâu, lúc trước khi gặp Lâm đại ca ở Yên Kinh, anh ấy đẹp trai lắm. Em biết chị không phải vì Lâm đại ca đẹp trai mà yêu anh ấy, nhưng em vẫn muốn nói chị biết nhìn người, hì hì.
- Hai năm trước, khi chị rời đi không lâu, Lâm đại ca cũng đã tới đây. Anh ấy biết chuyện của chị xong rất là thương tâm, cũng rất phẫn nộ. Anh ấy bảo em tới tập đoàn Vân Môn làm việc, còn anh ấy thì đi tới Hàn gia giúp chị báo thù.
- Em mơ hồ nghe được vài tin tức, cũng không biết là đúng hay sai. Nghe nói Lâm đại ca đánh gãy chân người của Hàn gia. Mà vi chị, nên Lâm đại ca mới buông tha cho cha của chị. Còn có chính là, Lâm đại ca cũng đi tới Tần gia của Yên Kinh, rồi đánh gãy chân của Tần Thăng.
- Lúc Lâm đại ca nghe em kể lai chuyện của chị, anh ấy thực sự đau lòng. Em còn lần đầu tiên trông thấy Lâm đại ca rơi lệ, khiến em cũng không đành lòng nhìn. Đồ đạc trong phòng chị có lẽ là do Lâm đại ca cầm đi hết rồi. Chỉ là không biết anh ấy lấy đâu ra chìa khóa để mà vào.
- Sau khi Lâm đại ca rời đi, em còn gặp lại anh ấy ở Yên Kinh. Rồi từ lúc đó thì không nhìn thấy anh ấy nữa. Anh ấy đã vắng mặt công ty gần hai năm rồi. Nghe em gái Lâm Hinh của anh ấy nói là do anh ấy đi tìm chị, chỉ là không biết anh ấy đi đâu tìm chị.
- Về sau có một lần Lâm Hinh nói Lâm Vân đi tìm một người rất lợi hại trả thù. Nghe nói bản lĩnh của người kia rất lớn, còn là chưởng môn của môn phái truyền thừa nào đó. Em cũng không hiểu lắm, chỉ truyền đạt lại lời Lâm Hinh nói mà thôi. Lâm Hinh lo lắng Lâm Vân đi tìm môn phái này. Nhưng em nghĩ, nếu Lâm đại ca không tìm thấy chị thì anh ấy sẽ trở về, nên chị không cần phải lo lắng.
- Em thường trở về nhà cũ để xem chị đã quay lại chưa. Nếu nhìn thấy bức thư này thì chị nhớ gọi điện thoại lại cho em nhé. Còn nữa, chị đừng bỏ đi lần nữa, bằng không Lâm đại ca trở về tìm không thấy chị, anh ấy lại thương tâm.
- Công ty của Lâm đại ca hiện tại rất phát triển. Chị đã biết nội y Vân Tằm Miên là do Lâm đại ca làm chưa? Hiện tại, Dưỡng Nhan Hoàn, Dưỡng sinh hoàn đều là sản phẩm của Lâm đại ca, cũng là sản phẩm chủ yếu của tập đoàn Vân Môn.
- Em bây giờ là một quản lý của phòng tài vụ của tập đoàn Vân Môn. Rất mong chị sớm quay về rồi tới công ty làm với em. Hì hì, từ nay về sau chị chính là một tiểu phú bà rồi!. Chị về sớm nhé, chúng em đều rất nhớ chị. Mỹ Na!
Hàn Vũ Tích buông bức thư xuống, hai mắt đã sớm đẫm lệ.
“Lâm Vân, em biết là anh có thể làm mọi chuyện. Nhưng chỉ mong anh ngàn vạn lần đừng đi báo thù. Em chỉ muốn anh trở về bên em là được rồi. Em cũng không cần làm tiểu phú bà gì cả, chỉ cần ở bên cạnh anh là được”
“Khó trách lần trước Lâm Vân không tìm mình. Nguyên lai lúc Lâm Vân trở lại thì mình đã đi. Thật là hối hận, nếu lúc đó mình không đi vội vã, thì đã có thể gặp lại Lâm Vân rồi không?”
“Nhưng không biết Lâm Vân gặp môn phái kia có gặp nguy hiểm không? Vì sao hơn một năm rồi chưa có trở về? Tĩnh Như nói Lâm Vân đã trở lại một lần, hẳn là lúc Lâm Vân trở lại tìm minh”
Hàn Vũ Tích đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng có một dự cảm không tốt. Lâm Vân đi tìm môn phái kia báo thù đã lâu như vậy không có trở về. Nếu anh ấy báo thù xong thì ít nhất cũng phải quay lại nói với Lâm Hinh một tiếng mới đúng. Chả lẽ anh ấy xảy ra chuyện gì? Hàn Vũ Tích càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa.
Nàng biết rõ, chỉ cần Lâm Vân còn sống, mà anh ấy quan tâm tới em gái của anh ấy như vậy. Muốn làm xong việc rồi đi tìm mình, nhất định là muốn trở về chào hỏi với em gái anh ấy một câu. Nhưng sự thật là Lâm Vân rời đi không có tin tức. Lâm Vân có xảy ra chuyện gì không? Nếu như Lâm Vân xảy ra chuyện, cũng đã hai năm rồi, mình sống trên thế giới còn có ý nghĩa gì nữa? Mình đau khổ chờ đợi vài năm chẳng lẽ lại có kết quả như vậy?
Hàn Vũ Tích thật sự khống chế không nỏi suy nghĩ miên man, lại thỉnh thoảng an ủi bản thân, là Lâm Vân không xảy ra chuyện gì.
“Mình không cam lòng, mình còn chưa làm trọn bổn phận của một người vợ cho anh ấy, mình muốn chờ anh ấy, có lẽ chỉ một phút thôi, đúng, một phút thôi anh ấy sẽ tới.”
Hàn Vũ Tích cũng biết mình đang tự lửa dối bản than, nước mắt không ngừng rơi xuống Tưởng Niệm. Ngay lập tức bị Tưởng Niệm hấp thu rồi càng ngày càng nóng.
Từng phút từng phút trôi qua, cho đến khi 12h đêm, vẫn không thấy dấu hiệu gì của Lâm Vân cả.
Lâm Vân còn đang ở một chỗ rất xa bệnh viện Thanh An nhưng cũng cảm giác được sự tồn tại của Tưởng Niệm. Trong lòng rất là lo lắng. Đã muộn như vậy rồi Vũ Tích vẫn còn đợi mình.. Nàng thật ngốc a. Vận chuyển toàn bộ tinh lực còn lại, cả người như muốn bay lên.
Vừa đi tới gần bệnh viện Thanh An, đã nhìn thấy Hàn Vũ Tích đứng trên trước lan can sân thượng. Còn chưa kịp gọi một tiếng, thì đã nhìn thấy Hàn Vũ Tích nhảy xuống.
Lâm Vân bị dọa tới hồn phi phách tán, vận dụng hết cả tiềm lực của bản thân lao tới, nhưng hắn biết đã không còn kịp nữa rồi.
Bỗng nhiên một cỗ tinh lực nóng rực xông vào đan điền của Lâm Vân, khiến tốc độ của Lâm Vân tăng lên gấp đôi bình thường, mà vẫn còn không ngừng tăng lên.Ở thời điểm mấu chốt, Lâm Vân rõ ràng tấn cấp lên một sao trung kỳ. Và vừa lúc tiếp được Hàn Vũ Tích trước khi nàng rơi xuống đất
“Thật là nguy hiểm”
Lâm Vân ôm được Hàn Vũ Tích, trong lòng thở phào một cái, nhưng vẫn không nhịn được phn ra một ngum máu tươi. Máu tươi lập tức dính đầy ngực của Hàn Vũ Tích. Rốt cuộc không kiên trì được liền tê liệt ngã xuống.
- Mình đã chết rồi sao?
Hàn Vũ Tích lẩm bẩm nói. Nhưng đảo mắt đã thấy Lâm Vân nằm bên người mình, toàn thân đều ướt đẫm, sắc mặt thì vàng như nghệ, đã hôn mê bất tỉnh.
Hàn Vũ Tích lập tức ôm Lâm Vân vào trong ngực nói:
- Lâm Vân, anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi, chúng ta đều đã chết rồi sao…
Bỗng Hàn Vũ Tích nhớ lại, lúc mình nhảy xuống thì Lâm Vân vừa tới rồi tiếp được mình. Nhất định là do lực rơi của mình quá lớn, khiến Lâm Vân bị thương.
- Lâm Vân, anh không sao chứ? Đừng làm em sợ. Làm sao bây giờ, em thật là ngu ngốc, vì sao không đợi anh tới. Em…
Hàn Vũ Tích hiện tại đã lục thần vô chủ. Chính mình ngày đêm trông mong, khi Lâm Vân tới thì rõ ràng lại tại mình mà khiến anh ấy bị thương. Nàng thực sự hối hận.
- Anh không sao, em không cần phải lo lắng.
Lâm Vân đã tấn cấp tới một sao trung kỳ, vừa nẫy bộc phát toàn bộ tinh lực trong người, cũng may tiếp được Hàn Vũ Tích, nếu không thì hắn sẽ hối hận muốn chết.
Hàn Vũ Tích nhìn khóe miệng của Lâm Vân đầy máu tươi, liền lấy tay xoa xoa, cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi đầy trên mặt của Lâm Vân.
Lâm Vân muốn vươn tay giúp Hàn Vũ Tích lau nước mắt, nhưng một chút khí lực cũng không có. Hàn Vũ Tích cầm lấy tay của Lâm Vân dán lên mặt của mình, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta về nhà thôi.