Công Tử Điên Khùng

Chương 233 : Đây là cuộc sống sao?

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Tuy đã là tới giới hạn của một sao sơ kỳ, nhưng Lâm Vân đột nhiên bộc phát tiềm lực toàn thân, mới tiến vào một sao trung kỳ, khiến thân thể bị nội thương không nhẹ. Thấy Hàn Vũ Tích đã không có việc gì, tâm tình mới buông lỏng xuống. Sờ sờ khuôn mặt đầy sẹo của Hàn Vũ Tích, đau lòng vì vết sẹo, rốt cuộc không duy trì được, đã nằm xuống ngủ.



Hàn Vũ Tích ôm lấy Lâm Vân trong ngực, trong lòng vui sướng không có cách nào diễn tả bằng lời. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Vân như muốn hòa tan vào đó. Lâm Vân đã lâu rồi không được ngủ yên ổn, hiện tại nằm trong ngực của Hàn Vũ Tích, mới có thể ngủ ngon. Chỉ là bởi vì thời gian dài không ngủ đủ và lo lắng, thần sắc có vẻ tiều tụy.



Hàn Vũ Tích nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lâm Vân, không biết chỗ mình tát anh ấy còn đau hay không? Đến hiện tại nàng vẫn không tin được Lâm Vân đang nằm trong ngực của mình.



Bóng đêm được ánh trăng chiếu sáng càng thêm mông lung, Hàn Vũ Tích cẩn thận ôm lấy Lâm Vân. Thậm chí nàng có một loại ảo giác, mình đang ôm anh ấy sao?



Thật hay là ảo?



Nhẹ nhàng cõng Lâm Vân lên, tựa hồ sợ làm tỉnh hắn, động tác rất nhu hòa. Một ngày không có ăn cơm nên Hàn Vũ Tích phải lung la lung lay vịn Lâm Vân lên xe taxi. Lại từng bước một, cẩn thẩn đưa hắn vào trong nhà.



….



Một giấc ngủ này của Lâm Vân rất dài. Hắn đã mơ rất nhiều giấc mơ, mà toàn những giấc mơ khiến hắn không muốn tỉnh lại. Bởi vì hắn mơ thấy mình đang nằm trong ngực của Hàn Vũ Tích, trong nội tâm cả kinh, lập tức tỉnh dậy:



- Vũ Tích?



Mở to mắt, Lâm Vân phát hiện mình đã thay một bộ đồ sạch sẽ. Còn đang được một thân thể mềm mại đầy hương thơm ôm lấy. Lâm Vân vừa tỉnh dậy, Hàn Vũ Tích cũng bị đánh thức. Nàng nhìn Lâm Vân trong ngực, nói:



- Anh đã khỏe hơn chưa?



- Vũ Tích? Ngày hôm qua….



Lâm Vân thấy mình thật đúng là nằm trong ngực của Hàn Vũ Tích. Trong lòng nói, không biết mình có làm gì Vũ Tích không? Là Vũ Tích giúp mình tắm rửa sao? Như thế chẳng phải…



- Không có việc gì, từ nay về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ chia lìa.



Hàn Vũ Tích yêu thương vuốt khuôn mặt của Lâm Vân.



- Chỗ này của anh còn đau không?



Giọng nói và ánh mắt mang đầy vẻ nhu tình.



Ngày hôm qua nàng giúp Lâm Vân tắm rửa, thay quần áo, rõ ràng không cảm thấy ngượng ngùng gì cả.Nàng cảm thấy những việc này là việc mình nên làm.
Hàn Vũ Tích trông thấy Lâm Vân nhìn những món ăn cay trên bàn, vội vàng giải thích.



Lâm Vân không nói gì, chỉ đi tới nhẹ nhàng kéo Hàn Vũ Tích vào lòng. Vừa định nói gì, thì Hàn Vũ Tích đột nhiên ôm cổ hắn, một cái lưỡi ẩm ướt mà có hơi ngốc tiến vào miệng của Lâm Vân.



Hai người hôn nhau một lúc lâu mới thở phì phò dừng lại.



Hì một tiếng, Hàn Vũ Tích rõ ràng nở nụ cười, trên mặt còn đỏ bừng.



- Em cười cái gì?



Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích còn đang ôm cổ mình, lại không biết nàng cười cái gì.



- Hóa ra anh cũng chỉ là hữu danh vô thực.



Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân ngẩn người khi nghe mình nói vậy, lại cười khẽ, nói tiếp:



- Anh hôn môi còn không bằng em, không phải trước kia anh là công tử làng chơi sao?



- Kỳ thực, vừa nãy là nụ hôn đầu tiên của anh. Hắc hắc, em khẳng định không tin.. Mà cũng không nghĩ tới em lại mạnh mẽ như vậy…



Lâm Vân xấu hổ nói. Quả thực đây là lần đầu tiên hắn hôn một người phụ nữ. Lúc trước ở cùng với Thanh Thanh, hai người nhiều nhất là nắm tay nhau mà thôi.



Nghĩ tới Thanh Thanh, Lâm Vân có chút sững sờ, nháy mắt lại âm thầm thở dài. Hắn biết cả đời này phỏng chừng sẽ không còn được gặp lại Thanh Thanh nữa. Không biết hiện tại nàng sống như thế nào. Mà nguyên bản mình muốn tu luyện cả đời, thật không ngờ lại yêu Vũ Tích.



Vũ Tích cũng là một cô gái tốt. Nếu có một ngày nào đó, mình có thể nắm tay Vũ Tích và Thanh Thanh, cùng sống với nhau, có phải là trọn vẹn không. Nhưng như vậy thì chả phải mình quá tham lam rồi sao?



Hiện tại mình có tu vị một sao, nếu như không thể tiến thêm một bước nữa thì tuổi thọ của mình nhiều nhất là hai trăm năm. Ở một nơi có linh khí yếu ớt như Địa Cầu, nói tiến thêm một bước dễ dàng như vậy sao. Huống hồ hiện tại hắn còn phải cố gắng trợ giúp Vũ Tích tu luyện. Hắn không muốn nhiều năm sau, nhìn thấy bạn đời của mình dần dần già đi. Nếu là như vậy, còn không bằng hiện tại rời đi Hàn Vũ Tích, miễn phải chịu đựng cảm giác tương tư dài vô tận kia.



- Em tin anh. Em tin đây là nụ hôn đầu tiên của anh.



Hàn Vũ Tích ngẩng đầu, con mắt ngập nước nhìn Lâm Vân, không chút do dự nói ra câu tin tưởng.



Lâm Vân có chút kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Tích. Bất kỳ người nào cũng sẽ không tin tưởng một tên hoàn khố lang thang của Lâm gia lại lần đầu tiên hôn người khác. Nhưng Hàn Vũ Tích thì một mực tin hắn. Từ ánh mắt của nàng cũng có thể thấy được điều đó. Nàng nói những lời này không có chút giả bộ hay mất tự nhiên gì cả.