Công Tử Điên Khùng

Chương 234 : Anh thích thì cứ sờ đi

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


- Chính là, nếu anh nói có một ngày nào đó anh sẽ đưa em bay lên bầu trời, hay là đưa em tới tận mặt trăng, em cũng tin tưởng sao?



Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích hỏi.



- Chỉ cần là lời anh nói, em đều tin tưởng.



Hàn Vũ Tích không có chút nào hoài nghi. Nàng cho rằng với tài hoa của Lâm Vân, muốn mua máy bay tư nhân, hoặc là thông qua cách nào đó lên tới tận mặt trăng, cũng không phải là không có khả năng.



Lâm Vân bị lời này của Hàn Vũ Tích triệt để đánh bại. Trong lòng tự nhủ, ít ra nàng phải biểu hiện một chút kinh ngạc hoặc là không thể tưởng tượng nổi mới đúng. Vì sao lại bình thản như vậy?



- Từ nay về sau em gọi anh là Vân ca được không?



Hàn Vũ Tích ôm lấy bộ ngực rắn chắc của Lâm Vân, nhẹ nhàng nói.



- Em cũng có thể gọi anh là Ngũ ca, ở nhà anh đứng hàng thứ năm, hắc hắc..



Lâm Vân rất tà ác nói.



Thật không ngờ Hàn Vũ Tích nghiêm trang lắc đầu:



- Trong lòng em, anh không phải lão ngũ của Lâm gia kia. Anh chính là Lâm Vân, không có quan hệ gì với Lâm gia ca. Nên em sẽ gọi anh là Vân ca.



Nói xong, lần nữa ôm lấy Lâm Vân, không nói gì thêm.



Mà trong lòng Lâm Vân lại cả kinh. Chẳng lẽ nàng biết cái gì sao? Điều này sao có thể? Chuyện này đến mình còn không rõ ràng lắm, sao nàng có thể biết được.



Nhưng trong nháy mắt, Lâm Vân liền hiểu tâm tư của Hàn Vũ Tích. Trong mắt của nàng, mình chính là lão công của nàng, không hề có dính líu gì tới bất kỳ gia tộc nào.



Hàn Vũ Tích không ngừng bảo Lâm Vân ăn nhiều một chút. Mà nàng thì ăn rất ít, phần lớn là ngắm nhìn Lâm Vân ăn cơm.



- Em nấu không ngon bằng anh nhỉ?



Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Vân ăn cơm, cảm thấy rất hạnh phúc. Nàng đã chú ý, hiện tại Lâm Vân ăn cơm không còn phát ra tiếng động như lần trước nữa. Có phải anh ấy vì mình mà sửa đi không? Nhưng dù kiểu gì cũng được, miền là của anh ấy, mình đều yêu mến.



- Anh đã tới Hàn gia phải không?



Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân đã ăn xong, nhẹ giọng hỏi.



- Ừ, anh còn nói muốn quay lại đại viện của Hàn gia rồi đốt trụi chỗ đó. Chỉ là một mực không có thời gian để đi.
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích nói.



Hàn Vũ Tích kỳ quái đưa tay của mình, Lâm Vân cầm lấy tay trái của nàng, rồi đeo một chiếc nhẫn Tinh Giới vào ngón áp út.



- A, chiếc nhẫn thật đẹp…



Hàn Vũ Tích giơ ngón áp út lên nhìn mấy lần. Trên đời lại có chiếc nhẫn đẹp như vậy sao? Chiếc nhẫn thậm chí còn tỏa ra màu tím nhàn nhạt.



- Vân, chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn kết hôn sao?



Đôi mắt của Hàn Vũ Tích đã đẫm lệ. Nàng đột nhiên cảm giác mình thực sự hạnh phúc. Tất cả ủy khuất trước kia hiện tại đều biến mất vô ảnh vô tung.



- Ừ, thích không?



Lâm Vân nhẹ nhàng ộm Hàn Vũ Tích hỏi.



- Em rất thích, anh tặng cho em cái gì, em cũng thích. Nhưng em lại không có cái gì tặng anh, em…



Hàn Vũ Tích chợt phát hiện, mình còn chưa từng tặng Lâm Vân một món quà nào. Cho tới nay đều là Lâm Vân tặng cho nàng.



- Chúng ta còn phân ra ai với ai làm gì nữa? Của em chính là của anh rồi. Đâu cần em tặng anh cái gì nữa?



Lâm Vân vê cái mũi của Hàn Vũ Tích, nói.



“Đúng vậy, mình đã là của anh ấy, mình còn cần tặng cái gì cho anh ấy nữa?’



Hai người đều im lặng, không muốn nói chuyện thêm, chỉ chăm chú ôm nhau.



Lâm Vân kiểm tra thân thể của Hàn Vũ Tích một chút. Hàn Vũ Tích không có Tinh Nguyên nên không có cách nào Tu Tinh. Nhưng lại không chắc nàng có nguyên căn nào khác không. Mà nếu có nguyên căn nào khác, Lâm Vân cũng không có công pháp phù hợp cho nàng tu luyện. Hiện tại hắn chỉ có một bộ công pháp tu chân đơn giản, nhưng phải có linh căn mới tu luyện được. Nếu không có linh căn thì vô pháp tu luyện. Đã không xác định được nàng có linh căn hay không, thì trước hết dạy cho nàng công pháp kia. Nếu nàng tu luyện hiệu quả, thì chứng tỏ rằng nàng có linh căn trong người. Nếu không có hiệu quả, thì đành phải nghĩ biện pháp khác vậy.



- Vũ Tích, anh muốn em luyện một chút công phu.



Lâm Vân buông Hàn Vũ Tích ra, rất trịnh trọng nói.



- Vâng, chỉ cần anh bảo em luyện là em sẽ luyện.



Hàn Vũ Tích trả lời vô cùng dứt khoát.