Công Tử Điên Khùng

Chương 235 : Trở lại công ty

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Lâm Vân thấy thái độ của Hàn Vũ Tích như vậy, là biết nàng không coi luyện công là chuyện gì to tát, chỉ là nghe theo yêu cầu của mình mà thôi. Nên đành phải giải thích:



- Đây là công pháp có thể kéo dài sự sống. Em nghĩ mà xem, nếu chỉ có một mình anh luyện, như vậy rất nhiều năm về sau, em già đi, anh lại vẫn thế, em sẽ nghĩ như thế nào. Cho nên anh muốn em nhất định phải quyết tâm luyện tập.



Thấy Lâm Vân nói trịnh trọng như vậy, lại nghe nếu như không luyện công pháp này thì không thể vĩnh viễn ở bên cạnh Lâm Vân, Hàn Vũ Tích mới khẩn trương lên, vội vàng hỏi kỹ càng.



- Nhớ kỹ, công pháp mà anh dạy em, em đừng nói cho ai biết. Bởi vì nếu có ai khác biết thì có thể khiến chúng ta rước lấy họa sát thân. Tuy anh không e ngại, nhưng anh lại không yên lòng cho em.



Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích đã hiểu ý của mình, lần nữa nghiêm túc nói.



Nếu Lâm Vân đã nói cẩn thận như vậy, Hàn Vũ Tích liền biết những điều mình sắp học không phải là tầm thường. Vội vàng đồng ý:



- Vâng, em biết rồi. Em tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết, ngay cả Mỹ Na cũng không nói. Đúng rồi, anh có công ty riêng à?



Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích chuyển chủ đề, đành phải trả lời:



- Chuyện này nói rất dài dòng. Em đi rửa mặt trước đi, chúng ta ăn xong điểm tâm thì đi tới Yên Kinh. Bên kia đang xảy ra chút việc, anh cần tranh thủ thời gian tới đó giải quyết.



Nghe Lâm Vân nói vậy, Hàn Vũ Tích không dám tiếp tục ở lại trên giường, vội vàng đứng dậy mặc quần áo rồi rửa mặt.



Lâm Vân chuẩn bị làm mấy món gì đó để ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng leng keng trong nhà vệ sinh. Vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh, thì phát hiện Hàn Vũ Tích đang sững sờ nhìn vào trong gương, dưới đất là bàn chải đánh răng và cái cốc.



- Lâm Vân, mặt của em không còn sẹo rồi? Em đang mơ hay là thật vậy?



Hàn Vũ Tích nhìn mình trong gương không còn vết sẹo nào, còn tưởng đang mơ.



Nàng nhớ tối hôm qua Lâm Vân nói giúp mình trị liệu. Nàng cho rằng nhiều nhất chỉ giảm bớt vẻ xấu xí mà thôi. Thật không ngờ lại trị liệu đến mức như vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn. Anh ấy làm sao làm được như vậy?



Lâm Vân cười cười nhìn Hàn Vũ Tích, không trả lời. Hắn rất rõ tâm tình hiện tại của Hàn Vũ Tích. Nếu nói nàng không để ý gì tới dung mạo của bản thân, Lâm Vân sẽ không tin tưởng. Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều rất quan tâm tới dung mạo của mình.Huống chi những người đã có người yêu.



Hàn Vũ Tích lần nữa lao vào ngực của Lâm Vân, nức nở ngẹn ngào nói:



- Khuôn mặt của em bị hỏng, em luôn lo lắng anh sẽ không còn quan tâm tới em nữa…



Sự lo lắng tích tụ trong lòng, nay đã được phóng ra.



- Vô luận em như thế nào, em đều là vợ của anh. Tiếp tục rửa mặt đi, chúng ta ăn xong rồi tới Yên Kinh sớm.



Lâm Vân nhẹ nhàng ôm Hàn Vũ Tích, ôn nhu nói.



Sân bay quốc tế Yên Kinh



Lâm Vân mặc một bộ áo mùa hè hiệu Versace nắm tay Hàn Vũ Tích mặc một áo màu phấn hồng đi tới sân bay. Từ xa nhìn lại, nam phiêu dật, nữ thoát trần, thật là một đôi người ngọc. Trong khoảng thời gian ngắn đã lãng phí vô số dung lượng của máy chụp ảnh và máy quay phim.



Hàn Vũ Tích giống như con chim nhỏ nép sát vào cánh tay của Lâm Vân, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.



- Huấn luyện viên?



Một thanh âm vang to khỏe lên từ bên cạnh.



Lâm Vân quay đầu lại, là hai đội viên của Long Ảnh. Hắn nhớ tên hai người là Trương Á Khởi và Lưu Học Khai.



- Hai người sao lại ở đây?



Lâm Vân thắc mắc hỏi.



Hai người kia đi nhanh tới trước mặt của Lâm Vân, chào theo nghi thức của quân đội, rồi đồng thời nói:




Lâm Vân lấy một trăm lẻ tám cây kim châm, dùng tốc độ cực nhanh đâm vào toàn thân huyệt vị của Du Thiết. Rồi vận chuyển tinh lực giúp y khôi phục lại gân mạch.



Một tiếng sau, Lâm Vân đi ra phòng bệnh, nói với Chu Tuần:



- Mấy tiếng sau Du Thiết sẽ tỉnh. Cậu bảo y tá nấu chút cháo đậu xanh cho Du Thiết ăn là không có vấn đề gì rồi.



- Huấn luyện viên, anh đã chữa trị khỏi cho cậu ấy rồi sao?



Chu Tuần mở to hai mắt, cơ hồ không thể tin được nhìn Lâm Vân. Trong lòng tự nhủ, sao có thể dễ dàng như vậy đã trị khỏi rồi? Tuy nhiên, nghĩ lại bản lĩnh thần kỳ của huấn luyện viên Lâm, cũng không phải là không có khả năng.



- Ừ, Lý Thanh, cậu dẫn tôi tới nhà máy điện tử đi.



Lâm Vân nói xong, liền chào từ biết Chu Tuần rồi rời đi. Hiện tại hắn phải nắm chặt thời gian nghiên cứu cái đồng hồ này. Nhìn xem bên trong có bí mật gì mà mình cần biết không.



Tề Dung đã biết Lâm Vân trở lại, trông thấy Lâm Vân đi vào nhà máy, liền tiến lên chào hỏi. Lâm Vân cười nói:



- Trong nhà máy có phòng thí nghiệm không?



- Có, nhưng phòng thí nghiệm tốt nhất lại ở bên trụ sở tập đoàn. Chỗ này còn chưa xây dựng hoàn chỉnh.



Tề Dung trả lời khiến Lâm Vân yên tâm. Nếu như một nhà máy điện tử mà ngay cả phòng thí nghiệm cũng không có thì coi như bản thân nhà máy đó chính là thất bại.



Trong phòng thí nghiệm, Lâm Vân tháo chiếc đồng hồ ra.



Mặc dù chiếc đồng hồ đã được mã hóa, nhưng đối với Lâm Vân mà nói, một chút tính khiêu chiến cũng không có. Rất nhanh, Lâm Vân đã đọc được toàn bộ dữ liệu đã được mã hóa bên trong chiếc đồng hồ.



Hiện tại hắn mới biết tổ chức Hắc Thủ Băng Đao là một tổ chức như thế nào. Tổ chức này được phân công hết sức nghiêm mật. Những người này chỉ là lính tôm tép mà thôi. Nên không có quá nhiều thông tin quan trọng được lưu trữ trong đồng hồ.



Theo tin tức được mã hóa trong chiếc đồng hồ, những người tấn công tập đoàn Vân Môn là những sát thủ thuộc Băng cấp. Qua những tin tức này cũng biết được tổ chức Hắc Thủ Băng Đao có liên hệ chặt chẽ với vài quốc gia.



Nhưng thông tin trên đồng hồ không nói ra các quốc gia mà bọn chúng liên hệ. Mà các thành viên trong tổ chức này không biết tên nhau, chỉ gọi nhau bằng biệt hiệu. Lúc liên lạc cũng chỉ dùng biệt hiệu để liên lạc



Chỉ có tin tức mơ hồ là tổ chức này phân bố ở gần tháp Sith. Lâm Vân nghĩ thầm, cho dù biết trụ sở của chúng ở đâu những với năng lực hiện tại của mình, cũng không thể chém tận giết tuyệt bọn chúng được. Nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là lập tức tăng tu vị lên hai sao, như vậy mình có thể đơn giản xử lý những tên khốn kiếp này.



Trong mỗi cái đồng hồ đều có một máy bộ đàm rất tinh vi. Xem ra đây là thiết bị liên lạc chính của các thành viên trong Hắc Thủ Băng Đao. Mà người thiết kế ra cái bộ đàm tinh vi như vậy quả thực không tầm thường. Lâm Vân phải cẩn thận mở, rồi dùng kính lúp nhìn nhiều lần mới thấy rõ cấu tạo bên trong nó. Cái bộ đàm này có thể nói là công nghệ bậc nhất ở Địa Cầu. Nhưng Lâm Vân không tốn tí sức nào phá giải toàn bộ kết cấu trong đó.



Lâm Vân suy nghĩ chế tạo một cái máy bắt sóng tương ứng với tần số của cái bộ đàm này. Để tránh lần sau mình gặp Hắc Thủ Băng Đao thì sẽ không có kẻ nào lọt lưới.



Không biết qua bao lâu, Lâm Vân đã thiết kế xong mày dó sóng. Chính đang muốn trở về với Vũ Tích, thì có tiếng gõ cửa phòng thí nghiệm. Lâm Vân đứng dậy mở cửa, là Hàn Vũ Tích đang đứng ở cửa ra vào.



- Vũ Tích, sao em lại tới đây?



Lâm Vân rất kỳ quái hỏi.



- Đã là tám giờ tối rồi, thấy anh chưa trở về nên em qua đây xem. Lâm Hinh cũng đang chờ anh trở về đấy.



Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân quả nhiên ở trong phòng thí nghiệm, mới âm thầm thở phào một cái. Tuy biết Lâm Vân ở chỗ này, nhưng không thấy tận mắt thì vẫn có chút lo lắng.



- Ừ, anh cũng đang định về đây.



Thu thập xong mấy thứ, Lâm Vân nhẹ nhàng kéo eo của Hàn Vũ Tích, đi ra phòng thí nghiệm.



- Anh trai, chị Vũ Tích, chúng ta về thôi.



Lâm Hinh đang ngồi trong xe đợi anh trai và chị dâu. Thấy hai người cuối cũng đi ra, mà anh trai lại âu yếm chị Vũ Tích như vậy, trong lòng rất cao hứng.