Công Tử Điên Khùng

Chương 252 : Tiếng thét gào

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Liễu Nhược Sương cũng chui vào hang, trông thấy Hàn Vũ Tích dựa vào hang động, ôn nhu vuốt ve vách hang, trong mắt có lệ quang, không khỏi lần nữa hỏi:



- Chị Vũ Tích,, chị không sao chứ? Không biết cái hang này là ai đào? Hắn là có người từng ở qua đây. Có phải là Dã Nhân không nhỉ? A, chỗ này còn có một cái đèn mỏ này.



Liễu Nhược Sương vội vàng cầm cái đèn mỏ lên, thử ấn công tác.



- Hết điện rồi.



- Chồng của chị đã ở trên đảo này mất tháng, còn cái hang này là do anh ấy đào.



Hàn Vũ Tích bỏ tay xuống, tiếp nhận cái đèn mỏ trong tay Liễu Nhược Sương, dùng vạt áo cẩn thận lau chùi.



- Cái gì? Chồng chị đã từng sống ở đây? Sao hắn có thể một mình đến tận đây được?



Liễu Nhược Sương không biết là bị lời này của Hàn Vũ Tích chấn trụ, hay là bị người chồng kỳ quái của cô ta chấn trụ.



- Để em xem mấy chữ trên vách hang.



Liễu Nhược Sương đi tới đằng sau Hàn Vũ Tích, tuy ánh sáng có chút tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng.



- Chị Vũ Tích, đúng thật là chồng chị rồi. Qua những hàng chữ trên này, có thể thấy chồng chị coi chị như bảo bối vậy, chị thật là hạnh phúc. Hai người đã gặp nhau chưa? A, chồng chị cũng tên là Lâm Vân à?



Liễu Nhược Sương nhìn thấy chữ ký cuối cùng.



- Ừ, chồng chị chính là chủ tịch tập đoàn Vân Môn, cũng là người sáng chế ra Dưỡng Tâm Hoàn. Chị nghĩ chắc em cũng biết anh ấy.



Hàn Vũ Tích vuốt vẻ cái đèn mỏ mà Lâm Vân đã dùng qua, rồi vuốt ve những hàng chữ khắc trên vách. Hận không thể lấy những chữ này xuống.



- Cái này…Cái này, chị Vũ Tích, thực xin lỗi chị. Em không phải là cố ý, em…



Liễu Nhược Sương đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ. Chính mình cầm đi sản phẩm độc quyền của Lâm Vân, lại gặp vợ của hắn, như vậy thật xấu hổ.




(Cua Hồng Vương (红王蟹): Cua to - Google!)



Liễu Nhược Sương còn đang suy nghĩ cua Hồng Vương là cua gì, thì có vài con cua thật to đã bò tới, tốc độ nhanh vô cùng.



Liễu Nhược Sương tiện tay lấy một cái cành cây, rất khẩn trương nhìn mấy con cua. Những con cua này dường như cũng cảm giác có người ở chỗ này. Đầu tiên là rụt rè thử môt chút, rất nhanh sau đó là lập tức bò tới.



Hàn Vũ Tích khẩn trương nhìn bọn chúng. Thật không ngờ bọn chúng lại không sợ người như vậy. Cũng cầm lấy một cành cây xua xua đám cua.



Cành cây vừa mới chạm vào đám cua, ngay lập tức bị càng của chúng chặt đứt. Động tác rõ ràng rất nhanh nhẹn. Đồng thời chúng lại hung hãn bò tới.



Liễu Nhược Sương sợ hãi cơ hồ muốn khóc. Cầm lấy cành cây đẩy một con cua đã leo lên tới hang động. Nhưng đồng dạng bị con cua này dùng càng chặt đứt. Thiếu chút nữa là kéo Liễu Nhược Sương ra ngoài hang.



Trong lòng hai người hoảng sợ. Thật không ngờ không chết trong biển, lại sắp bị chết bởi đám cua này.



- Đây không phải cua Hồng Vương. Màu sắc của chúng không giống. Tuy vẻ ngoài rất giống, cũng rất hung mãnh, nhưng cua Hồng Vương không nhanh nhẹn như vậy. Mấy chục con cua này chắc là nhằm vào hai chúng ta mà đến. Mà các con qua khác chỉ muốn đi qua hòn đảo này mà thôi. Chị nghĩ, nếu chúng ta giết một con ở đây, những con khác lập tức sẽ tràn vào.



Hàn Vũ Tích đã nhìn những con cua này có nhiều đặc điểm khác với cua Hồng Vương trên TV.



- Vậy phải làm sao bây giờ?



Rất nhiều ngày không ngừng trải qua sinh tử, thể xác và tinh thần đồng thời bị tra tấn. Cuối cùng lại sắp bị đám cua xấu xí này ăn thịt, Liễu Nhược Sương nhịn không được rơi nước mắt vì sợ hãi.



Đột nhiên một thanh âm kêu gào rất dài mang theo vẻ lo lắng và bi thương truyền từ mặt biển xa xôi truyền tới. Tiếng kêu gào kéo dài không dứt.



Hàn Vũ Tích giật mình, đột nhiên giống như nổi điên xông ra ngoài. Không hề quan tâm tới đám cua vây quanh cửa hang.



- Chị Vũ Tích, chị không muốn sống nữa à?



Liễu Nhược Sương muốn giữ chặt Hàn Vũ Tích lại, nhưng đảo mắt cái, Hàn Vũ Tích đã chạy rất xa…