Công Tử Điên Khùng
Chương 253 : Gặp lại
Ngày đăng: 18:04 20/04/20
Động vật có sự mẫn cảm rất kỳ lạ. Những con cua này có vẻ như cảm nhận được sự uy hiếp từ tiếng kêu gào, đều trở nên rụt rè, chỉ dám đứng nguyên tại chỗ, không dám tiếp tục tấn công Liễu Nhược Sương nữa.
- Lâm Vân, em ở chỗ này…
Hàn Vũ Tích một bên chạy hướng bờ biển, một bên khàn giọng gọi. Nàng không hệ bận tâm xung quanh là chằng chịt những con to lớn. Cũng may chỗ nàng chạy, số cua không phải dày đặc, nhưng vẫn có khá nhiều.
Mấy ngày nay Lâm Vân cực kỳ nôn nóng. Mỗi ngày đều ở trên mặt biển thét dài, để giảm bớt sự lo lắng trong nội tâm. Mỗi lần sử dụng thần thức đều dùng đến tình trạng kiệt sức. Làm như vậy tuy thần thức của hắn có tiến bộ nhảy vọt. Nhưng hiện tại thần thức cũng bị tổn thương rất lớn. Thậm chí càng sử dụng, đầu càng cảm thấy đau. Nhu cầu cấp bách phải tìm một nơi để nghỉ ngơi. Nhưng còn chưa tìm được Hàn Vũ Tích, hắn không có cách nào để cho mình thư giãn.
Hôm nay đã là hai tuần, còn vẫn chưa tìm được Hàn Vũ Tích. Lâm Vân biết khả năng còn sống của Hàn Vũ Tích đã không lớn, nên tiếng kêu gào đều mang theo vẻ bi thương.
Đột nhiên, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng gọi của Vũ Tích. Lâm Vân dừng lại trên mặt biển, chẳng lẽ là ảo giác của mình sao? Là do mình quá mức tưởng niệm Vũ Tích mới nghe thấy như vậy?
Tuy hiện tại phóng thần thức ra ngoài có chút đau đớn, nhưng Lâm Vân vẫn y nguyên phóng ra để dò xét.
Một hồi kinh hỉ như muốn làm nổ tung lồng ngực của hắn. Đồng thời cũng có vô cùng sự sợ hãi ập tới. Hắn nhìn thấy Hàn Vũ Tích đang chạy về hướng bờ biển, xung quanh là vô số những còn cua to lớn.
Lâm Vân đâu dám do dự, dùng toàn bộ tinh lực của mình, lao về phía những con cua kia. Hắn không biết những con vật biển này có thể hay không cảm nhận được sự uy hiếp của mình. Chỉ cần bọn chúng cảm nhận được, thì chúng sẽ không gây thương tổn cho Vũ Tích.
Quả nhiên, một bộ phân con cua cảm nhận được có địch ý, đột nhiên quay lại, lao vào trong nước biển. Lâm Vân càng tới gần bờ, thì những con cua càng cảm nhận được sự uy hiếp lớn. Trong nháy mắt, những con cua giống như thủy triều vậy, biến mất trên hòn đảo nhỏ. Chỉ có mấy trăm con cua là vẫn tiếp tục bò tới.
- Vũ Tích…
Lâm Vân thấy Vũ Tích thực sự chạy về hướng của mình, chứ không phải nằm mơ. Vũ Tích còn sống. Không còn cái gì có thể khiến hắn mừng rỡ hơn khi nhìn thấy Vũ Tích bình yên vô sự. Hắn thậm chí muốn quỳ trên mặt đất cảm ơn ông trời, cảm ơn ông trời đã không mang Vũ Tích của hắn đi.
- Lâm Vân…Lão công…
Cả người ướt đẫm Hàn Vũ Tích trông thấy Lâm Vân tiều tụy chạy nhanh tới, cũng không nhịn được lao vào lòng của Lâm Vân, nước mắt rơi như mưa.
Lâm Vân ôm chặt Hàn Vũ Tích vào trong ngực, trong lòng vui mừng không thể nói lên lời. Nhưng do sử dụng tâm lực và thần thức quá độ, hắn đột nhiên cảm giác vô cùng mệt mỏi. Rốt cuộc không kiên trì được nữa, ngất xỉu trong ngực của vợ mình.
- Lâm Vân, lão công, anh làm sao vậy?
Lâm Vân biết mình vừa rồi mơ mơ màng màng bóp nhầm chỗ. Nhưng do kích động được ôm lại Hàn Vũ Tích vào người, khiến hắn quên hết tất cả. Cả tinh thần đều đặt trên người của Hàn Vũ Tích.
- Vũ Tích…
Lâm Vân y nguyên có chút không tin tưởng mình đã tìm được vợ.
- Vâng.
Hàn Vũ Tích ôm lấy Lâm Vân, không muốn nói chuyện nhiều.
- Ủa, cái hang này không phải là cái hang lúc trước anh đào sao? Sao em có thể đến được nơi này? À, quần áo của em ướt đẫm rồi này, tí anh lấy quần áo mới cho em thay. Mà cô gái kia là ai vậy?
Lâm Vân vội vàng ngồi dậy, lúc này mới nhớ tới cô gái mà mình vừa vê ngực kia.
Liễu Nhược Sương vừa thẹn vừa giận. Cái tên này thật là. Vừa rồi còn bóp bóp ngực của mình, hiện tại rõ ràng giống như mới nhìn rõ mình vậy. Quả thực đúng ăn vụng còn không chùi mép. Không biết có phải Vũ Tích bị người này lừa gạt không?
- À, đấy là Liễu Nhược Sương. Cô ấy cũng bị bọn chúng bắt cóc như em vậy. Nếu không phải là hai người, thì không chừng em đã bị sóng biển mang đi rồi. Hiện tại cô ấy bị cảm, anh xem có biện pháp nào chữa bệnh cho cô ấy không?
Hàn Vũ Tích nhìn Liễu Nhược Sương nằm trên mặt cỏ, có chút lo lắng nói.
- Việc nhỏ mà thôi, để anh…
Lâm Vân nói xong rồi xoay người bên cạnh.
Trong lòng Liễu Nhược Sương không biết bao nhiêu lần kêu gào, ta không muốn tên sắc lang ngươi xem bệnh. Nhưng tiếng nói ra chỉ thành tiếng rên rỉ.
- Xem ra Nhược Sương bị bệnh không nhẹ. Lão công, anh xem cô ấy thế nào.
Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác mình thích gọi Lâm Vân là lão công hơn.