Công Tử Điên Khùng

Chương 324 : Suy nghĩ của mỗi người

Ngày đăng: 18:05 20/04/20


Nhưng ở sâu trong lòng Hàn Vũ Tích, nàng vẫn rất tự trách bản thân. Nàng không phải là một nữ nhân tốt, không thể hiếu kính mẹ của mình. Nhưng nàng muốn đi tìm lão công của nàng. Cho dù đó có là một con đường chết đi chăng nữa, nàng cũng muốn tìm hắn. Không có Lâm Vân, nàng cảm thấy trên đời này không còn niềm vui sướng nào cả.



Hiện tại Tô Tĩnh Như rất mê mang. Nàng không biết vì sao mình lại một mực yêu Lâm Vân. Cho tới bây giờ Lâm Vân đều không cho nàng bất kỳ hứa hẹn nào. Không biết vì sao mình cứ trông móng hắn như vậy.



- Vũ Tích, em muốn yên lặng suy nghĩ, ngày mai em trả lời chị được không?



Tô Tĩnh Như đứng lên nói.



- Đương nhiên là có thể, ngày mai em cứ tới tìm chị.



Ở sâu trong lòng Hàn Vũ Tích có một cảm giác thất vọng không nói lên lời. Nàng không phải thất vọng với Tô Tĩnh Như, mà là thất vọng với Lâm Vân. Tuy nàng không muốn Lâm Vân có quá nhiều nữ nhân, nhưng nàng cũng không hy vọng, nữ nhân yêu mến Lâm Vân, lúc tới thời điểm muốn trả giá lại lùi bước. Ngày mai? Có ngày mai sao? Hôm nay mình muốn rời đi luôn rồi.



Tô Tĩnh Như lẳng lặng đi ra ngoài. Cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt của Tô Tĩnh Như.



- Vũ Tích, tôi yêu mến Lâm Vân, thật sự yêu mến. Nhưng tôi chưa từng nghĩ cùng các nữ nhân khác chia sẻ một người chồng. Tôi cũng muốn trở về nghĩ lại. Tôi không sợ chết, nhưng vấn đề này một khi không suy nghĩ cẩn thận, tôi không có cách nào yên tâm đi với cô.



Xung Hi là cô gái thứ hai đứng lên.



Xung Hi đi ra ngoài, bước chân của nàng có vẻ như cũng rất mâu thuẫn.



- Ừ, tôi hiểu ý cô. Dù sao cũng không có nữ nhân nào nguyện ý có những nữ nhân khác ở cùng với lão công của mình.



Tuy lời của Hàn Vũ Tích rất hời hợt, nhưng hàm nghĩa của nó đã biểu lộ không bỏ sót. Lão công là của nàng, nàng đã gọi những cô gái này tới, chính là biểu lộ, nàng nguyện ý cùng những cô gái khác chung một người chồng.



Huống hồ, những lời này của Xung Hi còn có ý nghĩa nữa sao? Lâm Vân rõ ràng đi Địa Ngục Môn. Mà mình muốn tới đó là xem anh ấy mà thôi. Vô luận là sinh tử, mình cũng muốn đến đó. Sinh tử đã mặc kệ, nói gì tới việc chia sẻ lão công của mình với các cô gái khác nữa.



- Chị Vũ Tích, em yêu mến Lâm đại ca, em cũng nguyện ý đi với chị tới chỗ đó. Chỉ là em không an tâm về cha của em, em không có cách nào vứt bỏ ông ấy. Em…



Ninh Vi biết, nếu mình đi ra căn phòng này, thì từ nay về sau không còn có tư cách yêu mến Lâm đại ca nữa.



Hàn Vũ Tích gật đầu, nàng biết Ninh Vi còn có một người phụ thân bị bệnh liệt người. Ông ấy hoàn toàn phải dựa vào Ninh Vi nuôi dưỡng.



- Ninh Vi, Lâm đại ca sẽ không trách em.
Liễu Nhược Sương được Vũ Tích thừa nhận, trong lòng rất vui sướng.



……………..



- Có chuyện gì à, chị Vân?



Lang Thang vẫn không sửa được thói quen gọi Dương Vân là chị.



- Hạ Tinh vừa gọi điện thoại cho chị. Con bé cứ khóc mãi, nói rằng nhà con bé xảy ra chuyện. Chị chỉ phải bảo con bé đừng lo lắng, chị lập tức tới.



Dương Vân vội vàng nói.



Lang Thang cau mày tự hỏi. Gia đình của Hạ Tinh là một gia đình công nhân rất bình thường, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì? Đối với Hạ Tinh, Lang Thang có một sự cảm kích rất sâu. Nếu như không nhờ cô ấy, hiện tại Lang Thang không chỉ nói hồi phục thần trí, thậm chí còn có khả năng bị chết đói ở ven đường. Cho nên chuyện của Hạ Tinh, hắn tuyệt đối sẽ không thờ ơ.



Nhà của Hạ Tinh ở tầng bốn, khi Dương Vân và Lang Thang đi lên đó thì phát hiện cửa không khóa mà chỉ khép hờ lại. Đồ vật trong nhà bị vứt lộn xộn, có vẻ như vừa có kẻ nào tới đây lục soát vậy.



- Hạ Tinh, em có làm sao không?



Dương Vân trông thấy đồ vật trong nhà của Hạ Tinh vứt linh tinh như vậy, mà Hạ Tinh còn đang ngồi ở dưới sàn nhà, hai mắt thì sưng đỏ.



- Cô Dương, anh Lang Thang.



Hạ Tinh trông thấy hai người tới, nhịn không được nhào vào lòng của Dương Vân, khóc lóc.



- Hạ Tinh, đừng sốt ruột, có chuyện gì cứ từ từ nói. Đồ vật trong nhà sao vứt bừa bãi như vậy?



Dương Vân vỗ vai Hạ Tinh, rồi đỡ Hạ Tinh ngồi xuống sàn nhà, nhẹ giọng hỏi.



- Mẹ và cha em đều bị bắt đi rồi. Nhà của em đã bị bán, em không còn chỗ nào để đi. Đợi lát nữa những người kia còn muốn tới đây mang em đi. những thứ quý giá trong nhà đều đã bán để trả tiền cho bọn chúng rồi…



Hạ Tinh khóc lóc nói.