Công Tử Điên Khùng
Chương 325 : Nhị Gia
Ngày đăng: 18:05 20/04/20
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lang Thang thấy nhà của Hạ Tinh đã bị bán, cha mẹ của em ấy còn bị bắt đi, trong lòng rất tức giận.
- Mẹ và cha của em mượn rất nhiều tiền, đều là vay nặng lãi. Tuần trước đã đến thời hạn trả tiền, mà nhà em còn không có đủ tiền trả. Cho nên bọn chúng đã bắt cha mẹ em đi. Bọn chúng còn chưa bắt em, bởi vì bọn chúng muốn em bán đồ đạc trong nhà, sau đó thì bảo em đi tới các thân thích vay tiền. Buổi tối bọn chúng sẽ tới mang em đi. Bọn chúng sắp tới rồi.
Hạ Tinh bắt được ống tay áo của Lang Thang, mới bình tĩnh lại.
- Bị người cho vay nặng lãi bắt đi? Sao em không báo cảnh sát?
Dương Vân không nghĩ tới lại có chuyện như vậy.
- Em không dám báo cảnh sát. Bọn chúng nói rằng nếu em báo cảnh sát thì cắt đứt chân cha mẹ em, sau đó tống cha mẹ em vào tù. Em không biết phải làm gì, đành phải gọi điện thoại cho hai người. Em…
Hạ Tinh nói xong, lại muốn khóc lên.
- Cha mẹ em có tiền lương mà, vì sao còn muốn mượn nhiều tiền như vậy? Bán cả nhà và đồ quý giá cũng không đủ trả nợ sao?
Dương Vân có chút kinh ngạc hỏi.
- Em cũng không biết vì sao cha mẹ nợ nhiều tiên như vậy. Em chỉ ngẫu nhiên nghe thấy hai người nói gì đó về cổ phiếu. Em đoán chắc là cha mẹ vay tiền để đầu tư cổ phiếu.
Hạ Tinh chậm rãi khôi phục lại tâm tình.
- Cho dù đầu tư cổ phiếu cũng không thể vay nhiều tiền nặng lãi như thế. Chứ Chẳng lẽ cha mẹ em không biết rủi ro trong đó sao?
Dương Vân nghe xong không khỏi ngây ngẩn cả người. Rõ ràng mượn tiền nặng lãi để đi đầu tư cổ phiếu. Nếu là ý một người thì thôi, nhưng nghe câu chuyện của Hạ Tinh, có vẻ như đây là ý của cả hai người.
- Đi thôi, chúng ta tới đó trước rồi chậm rãi thương lượng.
Dương Vân kéo tay Hạ Tinh, muốn đứng lên.
- Chắc không mượn được tiền phải không, vậy thì đi theo chúng tôi.
Hai tên nam tử lạ mặt đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào.
- Các anh là ai?
Dương Vân ngăn Hạ Tinh lại đằng sau.
Tên này rùng mình một cái,, vội vàng nói:
- Không cần,, không cần.
- Vậy còn chờ gì nữa, lái xe dẫn đường.
Lang Thang hừ lạnh một tiếng.
Tên này đâu còn dám nhiều lời. Thấy Lang Thang đã lên xe Porsche, liền vụng trộm đỡ đồng bọn của mình lên xe, rồi lái xe đi trước.
Dương Vân và Hạ Tinh đều khiếp sợ nhìn Lang Thang. Bình thương Lang Thang tạo cho hai người cảm giác rất hiền hòa và bình thản. Nhưng biểu hiện hôm nay của Lang Thang đã phát vỡ ấn tượng trong lòng của hai nàng.
Lúc tên nam tử kia muốn đánh Lang Thang, Dương Vân đã định xuống xe ngăn cản y. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tên nam tử đó đã bị Lang Thang đánh tàn phế ngã xuống đất.
- Lang Thang, cậu không sao chứ?
Dương Vân lo lắng nhìn Lang Thang, nàng không ngờ một người hiền hòa như Lang Thang, cũng có thể đánh người mà không lưu tình như vậy.
Dương Vân còn không biết Lang Thang đã nhẹ tay với bọn chúng. Bởi vì có Hạ Tinh ở chỗ này, nếu không hắn đã giết người một người, để một người dẫn đường rồi.
- Tôi không sao, chị không cần phải lo lắng. Hạ Tinh, em cũng đừng sợ, anh Lang Thang sẽ không để người khác thương tổn tới em đâu. Chị Vân, chị cứ lái xe theo sát cái xe phía trước đi.
Lang Thang sợ Hạ Tinh bị ám ảnh, liền vỗ vai của cô ta, mỉm cười nói.
- Vâng, em biết anh Lang Thang sẽ bảo vệ em. Cảm ơn anh, Lang Thang…
Hạ Tinh đột nhiên ôm lấy cánh tay của Lang Thang. Hiện tại nàng có cảm giác như mình thực sự có một người anh trai vậy. Người anh trai này sẽ bảo vệ mình vượt qua mọi thứ.
Tên nam tử có ánh mắt hèn mọn đỗ xe ở cửa một căn biệt thự tư nhân. Xe vừa dừng lại, lập tức có người khiêng tên nam tử bị tàn phế kia đi. Rồi có thêm bốn tên nam tử khỏe mạnh chặn lại đường quay xe. Xem ra tên nam tử có ánh mắt hèn mọn kia đã gọi điện thoại báo cáo về chuyện của Lang Thang.
Lâm Vân và Dương Vân, Hạ Tinh vừa xuống xe đã bị nhóm người đó lặng lẽ bao vây lại. Cho dù là Dương Vân cũng cảm thấy có sát khí xung quanh. Nhưng Lang Thang tựa hồ không cảm thấy gì vậy, vẫn tiếp tục đi theo tên nam tử có ánh mắt hèn mọn kia đi vào trong biệt thự.
- Ngươi là kẻ đã đánh tàn phế Tiết Bì phải không?
Một tên nam tử có dáng người khôi khô vừa nhìn thấy ba người đi vào, liền nhìn chằm chằm vào ba người, một hồi lâu mới hỏi. Hỏi xong, ánh mắt của y lại tập trung về phía Dương Vân, trong mắt đầy vẻ thương thức.
Lang Thang thấy người này rõ ràng ngồi ở đó rồi hỏi bọn họ như là thẩm vấn vậy, ngay cả chỗ ngồi cũng không mời. Trong lòng rất khó chịu. Liền đi tới phía trước, tiện tay kéo tên nam tử khôi ngô kia xuống đất.