Công Tử Điên Khùng
Chương 326 : Phải điên mới luyện thành 5 sao
Ngày đăng: 18:05 20/04/20
Tên này chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Lang Thang kéo xuống mắt đất, mà không có cách nào chống cự. Muốn nói chuyện mà không thể nói lên lời, muốn động thủ thì lại phát hiện tay chân của mình đều mềm như bún.
Phía dưới có hơn mười tên thủ hạ, mặc dù chưa được đại ca phân phó, nhưng đại ca đã bị không chế như vậy, liền lập tức xông tới. Hơn mười tên này đều có vũ khí ở trong tay. Thậm chí có một tên còn cầm súng.
Lang Thang hừ lạnh một tiếng, tiện tay bóp nát bàn trà gỗ ở phía trước rồi vung ra ngoài. Tiếng lách cách không ngừng vang lên, tay chân của hơn mười người kia đều bị gỗ vụn đâm trúng. Vũ khí trong tay cũng lập tức bị rơi xuống mặt đất.
Trước sau chỉ mới một phút đồng hồ mà thôi, đám lưu manh trong tòa biệt thự, toàn bộ đã bị ngã xuống mặt đất. Dương Vân và Hạ Tinh càng trợn mắt há mồm. Lúc này Lang Thang mới ngồi ở vị trí của tên nam tử khôi ngô, sau đó nói với Dương Vân và Hạ Tinh:
- Hai người cũng ngồi đi.
Đợi cho Dương Vân và Hạ Tinh ngồi xuống bên người mình, Lang Thang mới hỏi tên nam tử khôi ngô kia:
- Chính là ta, ngươi có gì chỉ giáo không?
Tên nam tử khôi ngô đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh hồn. Nghe Lâm Vân hỏi vậy, liền run rẩy cả người, không nói được một câu.
Lang Thang thở dài. Nếu không phải có Dương Vân và Hạ Tinh ở đây, thì hắn đã giết toàn bộ đám người này diệt khẩu rồi. Nhưng bây giờ lại không được. Cho dù muốn giết, cũng phải giết lúc không có mặt hai người này.
Lúc này, bên ngoài lại chạy tới bảy tám tên thủ hạ. Tình huống trước mặt khiến chúng đều ngẩn ngơ. Vô ý thức nắm chặt vũ khí. Tuy nhiên Lang Thang lại vung ra hơn mười mảnh gỗ vụn. Mấy tên này cũng không thoát được số phận.
Sau đó hắn mới lạnh lùng nhìn một tên trông cửa nói:
- Còn đứng đó làm gì, mau thả người ra.
Trong lòng Lang Thang cao hứng, nên không còn tận lực tra tấn đám người này nữa. Mà đi tới trước mặt người nam tử khôi ngô nói:
- Ba ngày sau ta sẽ lại đến. Lúc đó ngươi phải tập trung toàn bộ thủ hạ của ngươi ở đây. Không làm thì đừng trách ta không khách khí.
Mặc dù biết mình sắp hồi phcuj trí nhớ, nhưng Lang Thang lại không muốn gây phiền toái cho mấy người Dương Vân. Mình là phải đi, nếu như trước khi đi không giải quyết những tên cặn bã này, nói không chừng bọn chúng sẽ trả thù chị Vân và gia đình Hạ Tinh.
Cho nên Lang Thang theo bản năng vẫn nổi lên sát tâm. Hắn muốn những người này triệt để biến mất. Tuy biết giết người không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất, ít ra là ở nơi này không phải. Nhưng trong lòng Lang Thang tự nhiên cho rằng những người này nên giết. Nghĩ tới đây, trong đầu của hắn lần nữa giật giật, chẳng lẽ mình vốn sinh ra ở một thế giới toàn giết chóc sao?
- Vâng, vâng…
Nam tử khôi ngô đã sớm dập tắt suy nghĩ tới gây sự với Lang Thang. Thật không ngờ tên Lang Thang này lại không buông tha cho bọn họ. Còn muốn ba ngày sau bảo mọi người tập trung đến nơi này. Trời ạ, hắn rốt cuộc là ai, chẳng lẽ hắn không biết câu, giặc cùng đường chớ đuổi sao?
Chỉ có thể lập tức báo cáo cho Nhị Gia. Ngoại trừ Nhị Gia ra, đã không có ai có thể đối phó với người trẻ tuổi đáng sợ này. Đây quả thật là một Sát Thần. Nghe nói Nhị Gia có mối liên hệ với rất nhiều tổ chức sát thủ trên thế giới. Nhờ một sát thủ đứng đầu thế giới, chắc có thể giải quyết được người này.
Lang Thang lại lắc đầu. Trong lòng tự nhủ, nếu hiện tại mình gặp Trương Nhạc, bệnh của anh ta khẳng định có thể trị liệu tốt. Đâu cần phải uống ba ngày thuốc làm gì.
Vừa nghĩ tới mình sắp trở thành tu sĩ Ngũ Tinh, tâm tình của Lang Thang rất kích động. Tới Ngũ Tinh, hắn đã có thể dễ dàng bay lên mặt trăng, đi dạo trong vũ trụ.
Nguyên lai câu “Bất vi phong điên tức hóa trần ” trong Cửu Tinh Thần Quyết là có ý này.
(* Không điên thì chỉ có thể hóa trần)