Công Tử Điên Khùng
Chương 336 : Tiên cảnh Côn Luân
Ngày đăng: 18:05 20/04/20
Tuy Trần gia và bang Đầu Búa cũng hoài nghi có phải Trần Ngọc Bân và Vương Ba Tử tự chém giết lẫn nhau, nhưng rất nhanh bọn họ đã bài trừ khả năng này. Dù sao nếu là sống mái với nhau, thì cũng không thể chết hết được.
Lai lịch của Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương rất nhanh bị điều tra ra. Rõ ràng là người của tập đoàn Vân Môn ở Yên Kinh. Hơn nữa Hàn Vũ Tích còn là vợ của Lâm Vân, chủ tịch tập đoàn Vân Môn.
Kết quả này khiến cho Trần gia khó mà tiếp nhận. Việc Lâm Vân đánh tới Trần gia ở Yên Kinh, cha của Trần Ngọc Bân là Trần Uông Sinh cũng biết. Về phần có thể động vào Lâm Vân hay không, thì y không thể làm chủ. Đêm đó y liền báo cáo tin tức điều tra cho lão gia tử của Trần gia, Trần Dĩ Cửu.
Trần Uông Sinh muốn hỏi ý kiến của lão gia tử, có thể xử lý tên Lâm Vân kia hay không. Bởi vì Trần lão gia tử có rất nhiều người quen ở Yên Kinh.
Việc cháu đích tôn của mình, Trần Ngọc Bân bị người giết còn bị đốt cháy, khiến Trần Dĩ Cửu tức giận vô cùng. Liền đưa ra mệnh lệnh, hung thủ cho dù là người của Diêm Vương cũng phải tìm ra cho bằng được.
Nhưng kết quả điều tra khiến cho Trần Dĩ Cửu hít vào một hơi. Nếu như là người của Diêm Vương, ông ta còn nói được vài lời. Nhưng nếu là Lâm Vân làm, ông ta biết mình phải ngay lập tức bỏ đi ý niệm báo thù trong đầu. Còn muốn khẩn cầu bồ tát bảo vệ Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương bình yên vô sự.
Người khác không biết sự lợi hại của Lâm Vân, nhưng ông ta rất tinh tường. Không nói Trần gia của ông ta không thể động vào Lâm gia. Cho dù là là Lâm Vân Trần gia cũng không dám đụng vào.
Nghe nói tổ chức sát thủ Hắc Thủ Băng Đao, đứng thứ ba thế giới, bởi vì bắt cóc Hàn Vũ Tích, đắc tội Lâm Vân, liền bị Lâm Vân giết sạch sẽ. Khiến cho tổ chức kia chỉ còn là lịch sử.
Mấy nghìn ngươi a, cả mấy nghìn người phân bố ở khắp các thành phố đều bị tiêu diệt. Một người có thế lực khủng bố như vậy, Trần gia bọn họ là không thể trêu vào. Cháu trai của mình chọc ai không chọc, lại chọc đúng vào vợ của Lâm Vân.
Gần đây còn nghe nói tên Lâm Vân kia còn là ủy viên danh dự của quân ủy. Thậm chí nghe nói Tần Bang Trung của Tần gia và trưởng tôn của Lý gia, vì đắc tội hắn, đã bị chính người nhà giam cầm.
Trần Dĩ Cử liền ra lệnh, tuyệt đối không cho phép ai tiếp tục điều tra việc này. Còn có, nếu như phát hiện hai nữ nhân kia, thì lập tức tránh xa.
Hành động của Trần gia đương nhiên không thể gạt được lão đại của bang Đầu Búa. Rõ ràng ngay cả trưởng tôn của Trần gia chết đi cũng không dám đi điều tra. Thế lực đằng sau hung thủ kia thật quá lớn.
Tuy nhiên Vương Lặc cũng không đợi lâu, liền biết hai nữ nhân kia là ai. Tuy Vương Lặc chỉ là đại ca xã hội đen ở một thành phố nhỏ như Thanh Nam, nhưng y vẫn rất rõ ràng các nhân vật nổi tiếng thế giới.
Lâm Vân,, trùm xã hội đen nào mà chả biết. Là người trong vòng một đêm đã tiêu diệt cả tổ chức Hắc Thủ Băng Đao. Có thể nói là chó gà không tha. Nguyên nhân chỉ vì Hắc Thủ Băng Đao bắt cóc vợ của hắn là Hàn Vũ Tích. Hơn nữa người gần nhất, lúc người này ở Thanh Hóa, chỉ nói một câu liền khiến cho bí thư tỉnh ủy phải về quê chăn vịt.
Có thể nói, bất luận là phía chính quyền hay là hắc đạo, y, đại ca của băng Đầu Búa cũng không bằng một cọng lông của người ta.
Em trai của mình sao lại đắc tội với loại người như vậy? Còn chọc giận vợ của hắn. Hiện tại, Vương Lặc suy nghĩ không phải là báo thù, mà là bang Đầu Búa xong đời rồi.
Núi Côn Luân.
Thần Sơn đệ nhất của Trung Nguyên.
Nhưng kết giới này chỉ có người trông coi mới có thể trăm năm ra vào một lần. Hoặc là được tổ sư Côn Luân mang ra mới được. Người bình thường thì không thể ra vào.
Môn Thường vốn cho rằng tu vị của mình thấp, không có cách nào tiến lên. Không nghĩ tới lại được tổ sư nhìn trúng, lại còn đưa mình tới Phàm Nhân Giới nữa. Còn được ban thưởng đan dược, hứa hẹn Trúc Cơ và tặng pháp bảo. Đây có lẽ là bước ngoặt trong con đường tu luyện của y.
Trong lòng càng thêm quyết định. Sau khi rời khỏi đây, lập tức đi tìm bản đồ địa hình của Côn Luân. Đoạt lấy những đồ vật của các sư huynh trông coi kết giới lúc trước. Sau đó tu luyện tới tầng thứ mười hai. Lúc trở về lão tổ sẽ giúp mình Trúc Cơ. Sau khi Trúc Cơ chính là đệ tử chân truyền của Côn Luân.
Nói không chừng Tiêu sư tỷ sẽ có cái nhìn khác về mình, nhỡ đâu lại lấy được lòng mỹ nhân.
Ứng Hư Tử nhìn bộ dáng xuất thần của Môn Thường, liền ho khan một tiếng, mới khiến Môn Thường hồi phục tinh thần.
Lão tổ Côn Luân thấy Môn Thường hiểu rõ ý của mình, không do dự nữa dẫn theo Môn Thường tới vị trí kết giới.
- Môn Thường, sau khi ngươi rời khỏi đây thì tới xung quanh Địa Ngục Môn tìm kiếm cẩn thận xem. Nếu như không thấy gì thì đi tìm người trong ảnh này trước.
Tổ sư Côn Luân nói xong, lấy một cái búa cực lớn bổ vào kết giới.
Vài tiếng uỳnh uỳnh vang lên, kết giới vốn chắc chắn vô cùng đã xuất hiện vết nứt.
Một khối áp lực cường đại phản về khiến cho lão tổ Côn Luân nhổ ra mấy ngum máu tươi. Không kịp chữa thương, lập tức nói:
- Nhanh đi ra ngoài, nhanh.
Môn Thường không nhiều lời, liền chui qua vết rách. Vết rách này đảo mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Lúc đi ra Môn Thường liền nhớ tới cảnh lão tổ Côn Luân không ngừng thổ huyết, trong lòng rất kinh dị. Nếu lão tổ có thể tùy lúc ra vào, vì sao khi tống mình ra ngoài lại vất vả như vậy? Bản đồ mà lão tổ cần tìm về kia có thực sự chỉ là một pháp khí bình thường hay không?
Môn Thường không nghĩ ra nguyên nhân trong đó. Tuy nhiên đối với y mà nói, có thể Trúc Cơ đã là sự kinh hỉ cực lớn rồi. Cần gì phải suy nghĩ những cái khác?
Nhưng Môn Thường vừa đi ra đã bị cảnh vật trước mắt làm cho chấn kinh. Chỗ này rõ ràng từng có dấu vết chiến đấu của tu sĩ cấp cao. Tuy Môn Thường chỉ mới là Luyện Khí Kỳ, nhưng ở lâu trong Tu Chân Giới, y vẫn nhận ra đây là dấu vết chiến đấu. Dựa theo vết tích này, không thể là đệ tử Luyện Khí Kỳ được. Mà phải là các tiền bối từ Kết Đan Kỳ trở nên chiến đấu.
Không phải tổ sư đã nói chỉ có đệ tử Luyện Khí Kỳ mới đi ra ngoài được sao? Chẳng lẽ ở bên ngoài còn có đệ tử Kết Đan Kỳ? Cho dù trong tiên cảnh Côn Luân cũng không có mấy vị tiền bối Kết Đan Kỳ. Một vị tiền bối Kết Đan Kỳ sao có thể ở đây trông giữ kết giới được?
Qua những dấu vết chiến đấu này, có thể lờ mờ cảm thấy thời gian không phải rất dài. Nhưng lại không thể khẳng định.