Công Tử Điên Khùng

Chương 337 : Cô gái ở núi Cửu Hoa

Ngày đăng: 18:05 20/04/20


Đã không nghĩ ra thì không cần phải suy nghĩ. Môn Thường đi tới bốn phía kiểm tra một chút. Cuối cùng tìm được động phủ của đạo trưởng Lưu Vu. Liền bố trí vài trận pháp cấp thấp ở bên ngoài, rồi mới đi vào.



Môn Thường đã kiểm tra cả cốc Tử Vong của núi Côn Luân mấy lần. Ngoại trừ có vài dấu vết chiến đấu và xương cốt động vật ra, không còn trông thấy gì khác. Xem ra người mà mình muốn tìm không còn ở chỗ này. Theo như lời của tổ sư nói, người kia không chết cũng trở thành một tên phế nhân. Mình chỉ cần đi ra ngoài tìm kiếm là được.



Mà không biết người này là ai, dám tới Địa Ngục Môn của tiên cảnh Côn Luân để trộm đồ, thật là đáng chết. Hắn phải cảm thấy may mắn vì là mình tới. Nếu là lão tổ, ông ấy chỉ cần quét thần thức một cái, tên kia làm gì còn chỗ ẩn nấu. Tuy nhiên mình còn có hình vẽ trong tay, sớm muộn gì cũng tìm được người này mà thôi. Lão tổ cũng không quy định thời gian bao lâu, chỉ cần tìm được là tốt rồi.



Môn Thường sắp xếp lại đồ vật trong động phủ. Cũng lười quét dọn, liền rời đi núi Côn Luân. Y muốn vừa tìm người trên ảnh, giết hắn rồi lấy lại những thứ hắn cướp được. Vừa dùng đan dược của lão tổ cho để tu luyện tới Luyện Khí tầng thứ mười hai. Rồi về tiên cảnh Côn Luân để lão tổ Trúc Cơ là vừa.



Vốn y không còn hy vọng gì với việc tu luyện. Nhưng nhờ được tổ sư thưởng thức, giao cho nhiệm vụ đặc biệt này. Khiến y lại trỗi dậy hy vọng tiến lên cảnh giới cao hơn. Điều này khiến cho Môn Thường đến tân bây giờ còn không thể tin đó là sự thật. Cho nên y càng bức thiết tìm tấm bản đồ kia.



Môn Thường đã đi ra núi Côn Luân được một tháng. Một tháng này, hắn liên tục hỏi thăm xem có ai biết người trên bức ảnh hay không, nhưng không có một ai biết.



Về sau y liền học sử dụng máy tính, rồi đưa ảnh chụp lên mạng. Nhưng đến hiện tại vẫn không có tin tức phản hồi trở về. Lúc này Môn Thường mới biết, việc tìm kiếm này không phải là đơn giản.



…..



Núi Cửu Hoa.



Một trong bốn ngọn núi lớn của Phật giáo Trung Nguyên. Nơi này chính là ngọn núi thứ mười một mà Môn Thường đã hỏi thăm. Y cho rằng, nếu người kia là tu sĩ, thì chắc chắn phải cần một nơi tu luyện. Mà những nời có thể tu luyện, ngoại trừ sông núi ra, thì còn ở đâu được nữa. Bởi vì linh khí ở các nơi khác quá mỏng manh. Kém xa so với tiên cảnh Côn Luân. Môn Thường cho rằng tới những ngọn núi có linh khí nồng hậu vẫn dễ kiếm hơn.



Bởi vì núi Cửu Hoa là ngọn núi nổi tiếng của Trung Nguyên, linh khí ở nơi này cũng không tệ. Nên Môn Thường mới tới đây tìm kiếm. Còn có một nguyên nhân, đó là y muốn một bên tìm kiếm, một bên tu luyện. Một nơi không có linh khí thì không thể tu luyện được.



Tuy mỹ nữ ở Phàm Nhân Giới này không ít, nhưng có thể vào mắt của Môn Thường không nhiều lắm. Nữ tử ở thế giới này quá mức tục khí, không có chút tiên khi nào cả. So với sư tỷ của y, thì kém xa nhiều lắm. Ý định tới Phàm Nhân Giới kiếm mấy mỹ nữ chơi đùa cũng dần phai nhạt.




Môn Thường thấy lời của mình đã có tác dụng kích thích tên nam tử kia, cũng giơ tay trả về một quyền. Hai người đều bị trúng chiêu, tựa hồ là ngang sức ngang tài. Nhưng Môn Thường chỉ làm bộ, mà tên nam tử kia thực sự bị trúng một quyền.



Đang tức giận cho nên hai tên này đều xông vào đánh Môn Thường. Kết quả ba người liền loạn thành một đoàn.



Sự tình là do nữ tử gây ra, cho nên cô ta không chủ động rời đi. Đành phải nhìn ba người đấm đá nhau. Đồng thời âm thầm trách cứ người thanh niên kia nhiều chuyện. Nhưng trong lòng cũng có chút cảm kích, vì y giúp mình nói chuyện, còn chủ động đi lên chống lại hai người kia.



Ba người đánh nhau một lúc, cuối cùng đều kiệt sức. Rồi bị người ven đường tách ra.



Lúc này ba người đã chồng chất vết thương, quần áo rách tả tơi. Trên người Môn Thường thì không ngừng chảy máu. Khiến cho người xung quanh đều cảm thấy kỳ quái. Ba người này chỉ tay đấm chấn đá, thì người thanh niên này lấy đâu ra nhiều miệng vết thương như vậy?



Hai người bị oan kia hung dữ nhìn thoáng qua Môn Thường và cô gái, liền đi xuống núi.



Cô gái này thấy Môn Thường vì chuyện của mình mới bị đánh thành như vậy, nên cũng không tốt rời đi. Liền lấy băng gạc trong túi đưa cho Môn Thường.



Môn Thường nhếch miệng cười tựa hồ rất đau đớn vậy. Tuy nhiên đảo mắt y đã trở thành bình thường. Cũng không yêu cầu cô gái này giúp y băng bó. Mà là ngồi xuống một chỗ rồi tự băng bó vết thương. Nhưng vẫn hỏi:



- Tôi tên là Môn Thường, không biết cô nương tên là gì?



Cô gái này trông thấy Môn Thường không giống như một nam tử có tâm cơ. Hơn nữa vừa rồi y rõ ràng không phải là đối thủ của hai nam tử kia, nhưng vẫn chủ động ra tay giúp đỡ mình, thậm chí còn bị thương. Có lẽ đây là một người nhiệt tâm. Do dự một lát mới nói:



- Tôi tên là Mông Văn.