Công Tử Điên Khùng
Chương 442 : Tử Vân Điện
Ngày đăng: 18:05 20/04/20
Hoa Thường chính là tương lai của Song Tử Tông. Lần sư môn xảy ra biến cố này, sư phụ chỉ mang theo mấy người là đệ tử hạch tâm. Nàng và Vũ Đình chỉ mất có vài năm đều luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ. Tốc độ tu luyện không hề thua kém Hoa Thường. Cho nên sư phụ cũng dẫn theo hai người rời đi.
Còn một sư đệ, dù chỉ có mười bảy tuổi, nhưng đã là Trúc Cơ sơ kỳ. Một vị sư tỷ khác có tu vị Kết Đan trung kỳ.
Có thể nói, ngoại trừ sư phụ, năm người các cô chính là tương lai của Song Tử Tông.
Thấy Vũ Đình và Mông Văn có chút mâu thuẫn, cô gái mặc áo màu xanh,d di tới nói:
- Văn sư muội, Vũ Đình sư muội, hiện tại sư môn của chúng ta đang gặp nguy cơ,, về sau còn phải dựa vào chúng ta chấn hưng. Cho nên mọi người cần phải đoàn kết mới đúng. Anh rể của Vũ Đình là Lâm Vân, chị cũng từng nghe nói qua. Dù chị chưa từng gặp hắn, nhưng từ lời của Vũ Đình, thì chị biết hắn nhất định là một hào kiệt.
- Có lẽ sau này nói không chừng phải cần sự hỗ trợ của anh rể Vũ Đình. Còn hiện tại chúng ta phải cố gắng tu luyện. Tranh thủ thời gian trở lại Song Tử Tông, trả thù cho sư môn.
Mông Văn thở dài, nàng không muốn gây mâu thuẫn với Vũ Đình. Dù nàng rất có hảo cảm với Hoa Thường, cũng biết Hoa Thường thích Vũ Đình, nhưng nàng không vì vậy mà ghen ghét Vũ Đình.
Dù nàng biết có trở lại Địa Cầu cũng chưa chắc gặp Lâm Vân. Nói không chừng Lâm Vân đã biến thành một đống cát vàng. Nhưng nói ra lời này, Vũ Đình có thể nghe vào tai không?
Hơn nữa nàng và Vũ Đình đều đến từ một thế giới, từ tận đáy lòng nàng không muốn có xích mích với Vũ Đình. Nhưng Vũ Đình sùng bái Lâm Vân quá mức, thậm chí đến cuồng nhiệt. Điều này làm cho nàng khó mà hiểu nổi.
- Sư nương, hiện tại chúng ta nên đi đâu?
Thiếu niên chất phát một mực không nói gì, nhìn thấy vài vị sư tỷ đang tranh chấp, mà sư phụ lại không có chủ kiến, đành phải chủ động hỏi.
Cậu ta chất phát, không có nghĩa là đồ ngốc. Cậu ta cũng biết hiện tại quan trọng nhất là tìm một chỗ để định cư. Có chỗ yên ổn tu luyện thì mới nói tới việc báo thù.
- Chúng ta tới Thiên Phong Tông vậy. Phó môn chủ của Thiên Phong Tông là bằng hữu cũ của sư phụ. Chúng ta tới đó rồi nói sau. Bất kể như thế nào, phải nhớ không được trêu chọc đệ tử của lưỡng tông tam điện của Hạt Nguyên Tinh. Bằng không cho dù là Thiên Phong Tông cũng không có cách nào bảo vệ chúng ta.
Mỹ phụ trung niên trả lời. Khuôn mặt vẫn còn vẻ cô đơn. Sư môn bị luân lạc tới phải ăn nhờ ở đậu, bà ta không dễ chịu gì.
- Sư nương, lưỡng tông tam điện là gì?
Thiếu niên nhỏ tuổi nhất hỏi.
- Lưỡng tông chính là Thần Tông và Ma Cốc Tông. Tam điện là Thiên Trì Điện, Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện.
Mỹ phụ trung niên từ ái nhìn người thiếu niên, giải thích cẩn thận.
- A, đã có lưỡng tông tam điện, sao lại không có nhất?
Tư duy của người thiếu niên như thiên mã hành không. (Ý chỉ tư duy nhanh nhẹn)
Mỹ phụ trung niên thở dài:
- Đương nhiên là có nhất. Nhưng bọn họ đã nhiều năm rồi không đi ra ngoài. Cho dù ngươi có muốn đắc tội bọn họ cũng không có cách nào đắc tội. Đó chính là Tịch Mịch Cốc. Nghe nói chỗ đó cứ vài năm lại có một người phi thăng Thiên Đạo. Bọn họ truy cầu chính là Thiên Đạo, chứ không phải chém chém giết giết. Cho nên bọn họ mới không ra ngoài tranh đấu.
Tuy nhiên, một khi giới Tu Chân xuất hiện bảo vật hoặc là Linh Phủ, thì người của bọn họ luôn là người tới đầu tiên. Cho dù như vậy, cũng không có ai dám tranh đoạt với Tịch Mịch Cốc. Bình thường đều là người của Tịch Mịch Cốc cầm thứ tốt nhất đi, sau đó mới tới lân người khác.
- Bọn họ thật bá đạo.
- Không thể tới Thiên Phong Tông nữa rồi.
Đại sư huynh Hoa Thường nói.
- Tại sao.
Thiếu niên thắc mắc.
- Qua bộ quần áo mà nam tử kia mặc, thì y nhất định là người của Tử Vân Điện. Nếu Tử Vân Điện biết mấy người chúng ta có tin tức của tiên khí, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Nhất định là truy bắt chúng ta rồi. Chỉ sợ chân trước của chúng ta vừa tới Thiên Phong Tông, thì chân sau bọn họ đã tới.
- Đối với Tử Vân Điện mà nói, Thiên Phong Tông chỉ như con kiến hôi mà thôi. Chỉ sợ bọn họ còn chưa mở miệng, Thiên Phong Tông đã đuổi chúng ta ra ngoài rồi.
Hoa Thường tỉnh táo nói.
Mỹ phụ trung niên có chút chán nản nói:
- Hoa Thường nói không sai. Chúng ta đổi địa phương thôi. Đi càng xa càng tốt.
Nhưng thiếu niên kia vẫn hỏi:
- Nếu người nọ đã nghe chúng ta nói, thì y phải biết Tinh Hà Trùy không còn trong tay chúng ta. Vì sao còn tới bắt nữa?
Hoa Thường cười nhạt:
- Chính vì y biết Tinh Hà Trùy không ở trong tay chúng ta mới muốn bắt chúng ta. Bọn chúng khẳng định muốn hỏi nơi tìm ra được Tinh Hà Trùy. Nói như nói nơi xuất hiện Tinh Hà Trùy không có vật khác, đệ có tin không?
- Cho nên cho dù chúng ta nói gì đi chăng nữa, Tử Vân Điện đều không tin tưởng. Cuối cùng nói không chừng là bức cung. Cho nên phải nghe lời sư nương, chạy càng xa càng tốt.
Mỹ phụ trung niên gật đầu nói:
- Chúng ta thay đổi phương hướng, đi về phía tây.
Mỹ phụ trung niên nói xong, liền lấy một pháp bảo hình cối xay, mấy người đi lên pháp bảo. Trong nháy mắt pháp bảo mang bọn họ rời đi.
- Vũ Đình, em cứ nghịch cây thảo dược đó làm gì vậy? Còn bao bọc cẩn thận như vậy nữa?
Cô gái mặc áo xanh nhìn tiểu sư muội cứ lật qua lật lại một cây linh thảo đã khô héo, liền hiếu kỳ hỏi.
- Điệp tỷ, đây là cây Địa Lan, hay còn gọi là cây Ngũ Dạ. Cây này là của anh rể cho em. Ngày đó…
Vũ Đình nhớ lại cảnh lúc còn ở núi tuyết Misimi ở rừng rậm Amazon.
Cô gái mặc áo xanh thở dài, nhìn Vũ Đình đang đắm chím trong hồi ức, bỗng nhiên nói:
- Vũ Đình, em kể chuyện về anh rể của em cho chị nghe được không?