Công Tử Điên Khùng

Chương 443 : Nam tử áo đỏ

Ngày đăng: 18:05 20/04/20


Với tốc độ của Lâm Vân, hắn chỉ cần mất mười mấy giây là tới nơi mà Ly Vô Biên cầu viện. Vừa tới, ánh mắt của Lâm Vân liền trở nên lạnh lẽo.



Ly Vô Biên bị trọng thương, mà bốn tu sĩ Kết Đan chỉ còn một hơi. Bốn người này đang bị một người dùng chân dẵm xuống mặt đất, giống như mấy con cá chờ chết vậy. Ly Vô Biên thì không ngừng nhổ ra máu tươi.



- Ha ha, vài con kiến hôi Kết Đan Kỳ cũng dám diễu võ dương oai. Hiện tại ta không muốn giết các ngươi bởi vì ta muốn biết chủ tử đằng sau của các ngươi là ai, mà kiêu ngạo như vậy?



Một tên nam tử mặc áo màu đỏ cười to, nhưng đôi mắt đã nhìn về phía Lâm Vân.



Lâm Vân hơi nhíu lông mày. Không ngờ ở Thiên Hồng lại có cao thủ như vậy. Tu vị của người này rõ ràng không thua kém tu sĩ Đại Thừa ở Úy Tinh kia. Thậm chí, nhìn bề ngoài có vẻ hung hãn hơn.



- Ngươi chính là người đứng sau lưng tất cả?



Tên nam tử khinh thường nhình Lâm Vân, hỏi.



Lâm Vân không trả lời, mà nâng Phệ Hồn Thương lên rồi bắn môt phát. Tiếng không gian bị nghiền nát đã lấn áp giọng nói của tên kia. Cả không gian xung quanh như bị thiêu đốt vậy.



Ánh mắt của tên nam tử ngưng tụ. Y lùi về sau mấy mét, rồi lấy một cái rìu cực lớn ra:



- Không sai, có ý tứ. Ta đã xem thường ngươi rồi.



Lâm Vân mặc kệ y, vung tay ném bốn tu sĩ Kết Đan và Ly Vô Biên ra đằng sau. Đồng thời vứt vào miệng họ năm viên đan dược:



- Các ngươi chữa thương đi, việc ở đây giao cho ta.



Tên nam tử nhìn động tác trôi chảy của Lâm Vân, cũng không lên tiếng, chỉ cầm cái rìu lớn, lạnh lùng nhìn hắn.



- Bọn họ đã mạo phạm ngươi à?




Cùng lúc với tiếng nổ, là chín con rồng xuất hiện bao xung quanh tên nam tử. Chín con rồng này không chút do dự lao tới Phệ Hồn Thương.



Cùng với tiếng gầm gừ của Cự Long, không gian như bị xé rách, rồi tạo thành một khe hẹp. Nhưng đảo mắt, khe hẹp này lại biến mất.



Sau khi chín con rồng ngăn cản được một thương nay của Lâm Vân, nó liền biến trở về thành một cái huy hiệu màu bạc, rồi trở lại bàn tay của tên nam tử. Nhưng màu bạc trên cái huy hiệu đã nhạt đi rất nhiều.



Một tiếng răng rắc vang lên, thanh Khai Thiên Phủ cũng quay trở về. Nhưng trên Khai Thiên Phủ đã có một vết nứt. Khiến cho tên nam tử càng sợ hãi. Cũng may là một thương của Lâm Vân bị đẩy trở về.



- Ngươi rốt cuộc là ai?



Tên nam tử không còn vẻ coi thường nữa. Một thương của tên tu sĩ kia rõ ràng khiến y lôi ra hết lá bài tẩy. Quả thực là quá lợi hại. Nếu y không nhìn lầm, thì tu vị của người kia còn chưa tới Đại Thừa Kỳ, thậm chí còn thấp hơn cả mình. Nhưng vì sao hắn lại lợi hại như vậy?



Phải biết rằng một thương vừa nãy của hắn, nếu đánh về phái bất kỳ tu sĩ Đại Thừa Kỳ nào, cũng không nhất định tránh khỏi. Từ khi nào xuất hiện tu sĩ nghịch thiên như vậy? Xem ra danh hiệu vô địch đồng cấp phải thuộc về người này mới đúng.



Lâm Vân lạnh lùng cười:



- Ta là ai, ngươi không cần phải quan tâm. Rõ ràng là ngươi tới gây sự với ta trước. Nếu hỏi thì phải lả ta hỏi mới đúng.



Tuy nhiên, trong lòng Lâm Vân cũng không khỏi bội phục y. Pháp quyết Tuy Tinh sau khi được hẳn sửa chữa, sức chiến đấu đã đến mức kinh người. Tăng thêm những điều lĩnh ngộ gần đây, thực lực của hắn càng tăng thêm. Không ngờ đối diện với uy thế như vậy, người kia vẫn chặn được.



Điều này chứng tỏ, trong vũ trụ bao la, cường giả nhiều như mây. Chỉ là mình không gặp phải mà thôi.



Một thương này đã khiến Lâm Vân bị thương nhẹ. Nhưng tên nam tử kia cũng không hơn hắn là mấy.



Cầm Phệ Hồn Thương, Lâm Vân định đánh tiếp. Cho dù tên này có lợi hại hơn đi chăng nữa, Lâm Vân cũng không muốn dễ dàng buông tha.