Công Tử Điên Khùng
Chương 51314 : Tiền dâm hậu sát
Ngày đăng: 18:06 20/04/20
Không biết là ai nhỉ? Ở Địa Cầu, ngoại trừ hắn, thật không nghĩ ra còn có ai biết. Cho dù là Tĩnh Như, hắn cũng chỉ nói là có một kết giới, còn vị trí cụ thể thì chưa nói với nàng ấy. Còn nếu là lão tổ Côn Luân, thì lão ấy sao có thể lưu lại dấu vết được.
Lâm Vân kiểm tra cẩn thận bốn phía. Hắn tìm thấy vài cái hộp sắt. Đây không phải là của người Tu Chân, bởi vì người Tu Chân không cần ăn đồ hộp để chống đói.
Tuy nhiên cũng không thể bài trừ có một số người Tu chân thích ăn như vậy. Nhưng ở Địa Cầu, ngoại trừ Tần Nhan và tên Dư Nguyên bị hắn giết ra, chỉ còn lại một người tu sĩ đi theo Dư Nguyên tới Địa Cầu. Không biết có phải là người đó không?
Xem ra phải đi hỏi Tần Nhan rồi. Không biết cô ta học được Tu Chân từ một người sư phụ hay là do cô ta tìm được động phủ Thượng Cổ.
Đối với việc trên Địa Cầu tồn tại động phủ Thương Cổ, Lâm Vân chưa từng hoài nghi. Bởi vì hắn kiếm được Sơn Hà Đồ từ đó. Mà Cực Mông cũng là người ở đây Dù không biết thỡi xa xưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc tồn tại tu sĩ là khẳng định.
Lâm Vân phóng thần thức ra ngoài tìm kiếm Tần Nhan. Nhưng lúc thần thức của hắn phóng tới trụ sở Kỷ Minh ở Châu Phi kia, thì hắn nhìn thấy nơi này đã bị đào loạn cả lên.
Chỗ ấy Lâm Vân vốn định tới để kiểm tra xem bảo vật mà Tử Vân Điện muốn tìm là bảo vật gì. Nhưng vì không có thời gian, nên mới không tới. Nhưng những người biết có bảo vật ở đó, ngoại trừ đám tu sĩ và người Kỷ Minh ra, còn có ai biết đâu. Chẳng lẽ còn có các tu sĩ khác?
Lâm Vân lần nữa thử chui vào Sơn Hà Đồ để đi qua kết giới. Khi xác định không thể vào được, thì Lâm Vân liền bay tới trụ sở Kỷ Minh lúc trước để tìm hiểu. Rốt cuộc là ai đã khai quật chỗ đó? Đối với Địa Cầu, Lâm Vân rất có cảm tình. Thân nhân của hắn phần lớn từng sinh sống ở đây. Hắn đã coi nơi đây như quê hương. Nếu có người thực sự tạo uy hiếp cho Địa Cầu, Lâm Vân không ngại giết sạch bọn chúng.
Huống hồ, bảo vật ở đó đã được Lâm Vân nhận là của mình. Bời vì Kỷ Minh và Tử Vân Điện là do hắn đuổi đi. Hắn không muốn công sức vất vả của mình lại trở thành tài sản của người khác.
Còn có một điều, người của Tử Vân Điện đã coi trọng thứ đó như vậy, chứng tỏ đó là một thứ không tệ. Hắn rất muốn biết cái đó rốt cuộc là cái gì.
Với tốc độ của Lâm Vân, từ Địa Ngục Môn tới trụ sở Kỷ Minh ở Châu Phi chỉ là vài giây mà thôi. Nơi này quả nhiên đã bị xới tung lên. Khu vực mà Lâm Vân dùng Tinh Diễm đốt cháy, nay đã trở thành một cái hồ nhân tạo cực lớn.
Hồ nhân tạo này là do người đào, chứng tỏ đồ vật bên trong cũng không còn. Năm đó Tử Vân Điện đã phải đào móc cẩn thận để tìm kiếm vị trí cụ thể. Còn hiện tại là một cái hố to, đủ biết những người kia không suy nghĩ gì, trực tiếp đào xới tất cả lên.
Cái hồ to như vậy, chắc đã có vô số công nhân thi công. Rốt cuộc đó là thứ gì, và bị ai lấy mất?
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra xung quanh. Ngoại trừ mấy thứ linh tinh, thì không thấy có manh mối gì cả. Nhưng Lâm Vân không lo lắng, một công trình lớn như vậy, không có khả năng không khiến người khác chú ý. Có lẽ chỉ cần tùy tiện hỏi vài người là được.
Vài cái hộp sắt nổi trên mặt nước khiến Lâm Vân thấy quen quen. Lâm Vân nhặt lên một cái. Hình dáng của cái hộp sắt này giống với hộp sắt ở Địa Ngục Môn. Chỉ khác là ở trên vẫn còn bao bì, có ghi chữ Nhật.
Lâm Vân không chút do dự phóng thần thức tới nước Nhật. Ở một nhà cao tầng thuộc thành phố Tokyo đang có mười mấy người Nhật thảo luận cái gì đó. Trên bàn đặt một cái đỉnh rất lớn.
- Tên đó cũng xứng đánh với tôi vài ngày? Nếu tôi nhớ không lầm, thì lúc trước một chiêu của tôi còn chưa phóng hết thì y đã toi đời rồi. À, chính xác hơn là nửa chiêu.
Tần Nhan đã đờ ra vì kinh hãi. Cô ta biết Lâm Vân không nói dối. Nửa chiêu có thể giết Dư Nguyên, đoán chừng cho dù tu sĩ Hóa Thần cũng không làm được. Hơn nữa ngữ khí của Lâm Vân có vẻ khinh thường, chứng tỏ hắn căn bản không cần phải nói dối. Khó trách hắn nói hắn có thể đơn giản lấy mất Kim Đan của mình.
Tần Nhan bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Cô ta nhớ tới tác phong làm việc bất kể hậu quả của Lâm Vân, trong lòng càng nghĩ càng sợ.
- Nếu cô còn không đi, thì tôi sẽ tiền dâm hậu sát cô. Miễn cho cô lảng vảng ở đây quấy nhiễu tôi.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn Tần Nhan. Hắn còn muốn thử xem có thể dùng Giới Đỉnh đi qua kết giới hay không. Tần Nhan ở đây thì hắn không thể thử nghiệm được.
Khuôn mặt của Tần Nhan lúc trắng lúc hồng. Nếu đổi thành bất kỳ người nào nói với cô ta tiền dâm hậu sát thì cô ta sẽ không chút do dự vung kiếm lấy đầu người đó. Nhưng đối mặt với Lâm Vân có tu vị thâm bất khả trắc (Khó mà đo lường), cô ta chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng, không dám ra tay với Lâm Vân.
Nhưng lời của Lâm Vân thực sự chạm tới lòng tự ái của Tần Nhan. Cô ta căm hận nói:
- Ngươi muốn giết thì cứ giết, cần gì phải vũ nhục ta như vậy? Tuy tu vị của ta không bằng ngươi, nhưng ta là kẻ thù của ngươi, ngươi không cần phải xúc phạm…
Nhưng Tần Nhan không nói cái gì anh hùng trả thù mười năm không muộn. Cô ta cũng biết nếu cứ chỉ ở Địa Cầu, thì cô ta mãi mãi sẽ không đuổi theo được Lâm Vân.
- Cô không sợ chết à?
Lâm Vân đứng lên, nhìn Tần Nhan. Trong lòng tự nhủ, cô nàng này thật đúng là một quái thai. Ở Tu Chân Giới, nếu gặp tiền bối có tu vị cao hơn mình, thì đều phải cung kính, căn bản không dám nói nửa câu xúc phạm. Phải biết rằng việc tu luyện không dễ dàng gì. Tuy tư chất của Tần Nhan rất tốt, ở một nơi như Địa Cầu mà dùng vài chục năm đã có thể Kết Đan. Nhưng cho dù tư chất có tốt hơn nữa, gặp phải người có tu vị cao hơn mình, thì cũng chỉ có nước chạy trốn mà thôi.
Bằng không, không chỉ nói tiếp tục truy cầu đại đạo, nói không chừng tính mạng cũng mất. Tuy nhiên, điều này cũng không thể trách Tần Nhan. Cô ta tu luyện đều ở tại Địa Cầu, cô ta tu luyện được như ngày hôm nay, có lẽ là nhờ đan được mà sư phụ cô ta để lại.
Một người như vậy thì sao biết được sự hiểm ác của thế giới Tu Chân. Nghĩ tới đây thì Lâm Vân không so đo với cô ta nữa. Dù sao cô ta cũng đã giúp hắn một lần.
- Cho dù tôi có sợ chết, nhưng tôi cũng không muốn bị người khác vũ nhục…
Tần Nhan nhớ lại những việc Lâm Vân đã làm lúc trước, trong lòng càng ủy khuất.