Công Tước Và Em
Chương 1 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Ngày sinh của Simon Arthur Henry Fitzranulph Basset, Bá tước Clyvedon, được tổ chức rất long trọng. Nhà thờ đổ chuông trong hàng giờ liền, champagne được xả lênh láng hào phóng trong khuôn viên tòa lâu đài khổng lồ, nơi cậu bé mới sinh gọi là nhà, và cha ngài Bá tước nhỏ tuổi yêu cầu toàn thể dân làng Clyvedon nghỉ việc để tham dự yến tiệc và kì nghỉ.
"Đây," bác bán bánh mì nói với người thợ rèn, "không phải là đứa trẻ bình thường."
Simon Arthur Henry Fitzranulph Basset không phải được sinh ra để cả đời sống với tước vị là Bá tước Clyvedon. Đó chỉ là một tước vị có được do ưu đãi. Simon Arthur Henry Fitzranulph Basset – cậu bé con có nhiều tên hơn hẳn bất kỳ đứa trẻ nào khác – là người thừa kế một trong những tước vị Công tước lâu đời và giàu có nhất nước Anh. Và cha cậu bé, ngài Công tước Hastings thứ chín, đã chờ đợi khoảnh khắc này trong nhiều năm liền.
Khi ngài đứng trong đại sảnh bên ngoài phòng sinh của vợ, nâng niu đứa con đỏ hỏn đang khóc ầm ĩ trong tay, trái tim ngài Công tước gần như nổ tung vì tự hào. Nhiều năm sau khi bước qua tuổi 40, ngài đã chứng kiến biết bao người bạn của mình – những vị Công tước và Bá tước khác, tất cả – đều sinh ra hết người thừa kế này đến người thừa kế nọ. Một vài người có con gái trước khi đứa con trai quý giá của họ được sinh ra, nhưng cuối cùng, tất cả họ đều tin chắc dòng dõi của họ sẽ tiếp tục, dòng máu của họ sẽ được truyền lại cho thế hệ tiếp theo.
Nhưng không phải ngài Công tước Hastings. Mặc dù vợ ngài đã mang thai năm lần trong suốt 15 năm hôn nhân của họ, chỉ hai lần bà hạ sinh, và cả hai lần con ngài đều chết yểu ngay khi mới chào đời. Sau lần mang thai thứ năm, kết thúc bằng việc sẩy thai vào tháng thứ năm của thai kỳ, các bác sĩ đều cảnh báo họ không nên thử thêm một lần có con nào khác. Mạng sống của nữ Công tước đã ở trong tình trạng nguy hiểm. Bà quá yếu, quá mỏng manh, và có thể, họ nhẹ nhàng nói, quá lớn tuổi rồi. Ngài Công tước chỉ đơn giản cố gắng chấp nhận thực tế, rằng tước vị sẽ không còn liên quan đến dòng họ Basset nữa.
Nhưng nữ Công tước, Chúa phù hộ cho bà, biết rõ vai trò của mình, sau sáu tháng hồi phục, đã mở cánh cửa thông giữa phòng ngủ của họ, và ngài Công tước lại tiếp tục yêu cầu có một đứa con trai.
Năm tháng sau, nữ Công tước thông báo cho ngài biết, bà đã có mang. Tâm trạng của ngài Công tước lập tức phấn chấn hẳn lên, bằng một niềm tin không gì lay chuyển được – chắc chắn là không gì lay chuyển được – rằng lần mang thai này sẽ thành công. Nữ Công tước đang nằm trên giường trong giây phút bà nhận ra mình đã trễ tháng. Các bác sĩ đến khám cho bà mỗi ngày, và trong suốt thời kỳ mang thai ấy, ngài Công tước đã mời vị bác sĩ được nể trọng nhất ở London, trả cho ông ta một khoản hậu hĩnh để ông tạm thời rời khỏi phòng mạch của mình, đến sống ở lâu đài Clyvedon.
Ngài Công tước không còn cơ hội nào khác ngoài lần này. Ngài phải có một đứa con trai, và tước vị sẽ vẫn ở trong tay của dòng họ Basset.
Kinh nghiệm về những cơn đau của nữ Công tước đến sớm hơn một tháng, những tấm đệm được lót dưới hông bà. Trọng lực sẽ giúp đứa bé bên trong, bác sĩ Stubbs giải thích. Ngài Công tước nghĩ đó là một lập luận có cơ sở, và, vị bác sĩ rời đi vào buổi chiều, sau khi đặt những tấm đệm khác cho vợ ngài, giúp bà nằm theo một góc nghiêng hai mươi độ. Bà đã nằm trong tư thế ấy suốt một tháng.
Rồi cuối cùng, khoảnh khắc ấy cũng đến. Tất cả mọi người đều cầu nguyện cho ngài Công tước, người luôn muốn có một người thừa kế, và cả cho nữ Công tước, lúc bấy giờ rất mảnh khảnh và yếu ớt, vào lúc vòng bụng của bà ngày càng tròn và to hơn. Tất cả đều cố gắng không hy vọng quá nhiều – bởi nữ Công tước đã hai lần hạ sinh và cả hai lần đều phải chôn đứa bé. Ngay cả nếu như bà an toàn sinh hạ một đứa trẻ, thì đứa trẻ ấy, chà, rất có thể là một bé gái.
Khi tiếng hét của nữ Công tước ngày một lớn và lặp lại thường xuyên hơn, ngài Công tước xô cửa bước vào phòng bà, mặc kệ lời phản đối của bác sĩ, bà đỡ và cả đám hầu gái. Ngài nhất quyết phải ở đây, dù nơi đây đang hỗn độn cả lên bởi máu và máu, để chứng kiến giây phút được biết giới tính của đứa bé.
Đầu đứa bé xuất hiện trước, rồi đến bờ vai. Mọi người đều cúi người quan sát nữ Công tước căng ra và cố gắng, và rồi...
Và rồi ngài Công tước biết đó là Chúa, và ngài mỉm cười với toàn thể dòng tộc Basset. Ngài cho bà đỡ một phút để lau sạch đứa bé, rồi để bà đặt đứa bé trai nhỏ bé vào vòng tay ngài, rồi ngài bước vào đại sảnh để khoe cậu với cả thế giới.
"Ta có một đứa con trai!" Ngài gầm lên. "Một đứa con trai nhỏ xíu hoàn hảo!"
Tất cả người hầu đều vỗ tay và thở phào nhẹ nhõm, ngài Công tước cúi xuống nhìn vị Bá tước tí hon trong tay mình và nói. "Con thật hoàn hảo. Con mang họ Basset. Con là của ta."
Công tước muốn ẵm cậu ngài ra ngoài để chứng minh với mọi người rằng cuối cùng ngài đã cho ra đời một thằng bé khỏe mạnh, nhưng vẫn còn quá sớm khi thằng bé hãy còn là một đứa trẻ mới sinh nhỏ bé vào tháng tư, nên ngài giao đứa trẻ lại cho bà đỡ, để bà đem thằng bé đến chỗ mẹ nó. Ngài Công tước bừng lên niềm vui về phần thưởng quý giá và tổ chức tiệc mừng, hét lên về vận may của mình cho bất kỳ ai chịu lắng nghe.
Trong lúc đó, nữ Công tước, mất quá nhiều máu sau khi sinh và dần dần chìm vào hôn mê. Cuối cùng bà ra đi.
Ngài Công tước tiếc thương vợ. Ngài thực sự tiếc thương. Ngài không yêu bà, dĩ nhiên, và bà cũng chẳng yêu ngài. Nhưng họ đã là bạn trong gần như cả cuộc đời. Ngài Công tước không mong mỏi gì hơn một đứa con trai và một người thừa kế từ cuộc hôn nhân, và trước sự quý trọng ấy, vợ ngài đã chứng tỏ là một người vợ mẫu mực. Ngài đặt những bông hoa tươi thắm bên cạnh mộ phần của bà vào mỗi tuần, bất kể đó là mùa nào trong năm, và hương phần của bà được chuyển từ phòng khách vào đại sảnh, trên một vị trí trang trọng nhất.
Sau đó, ngài Công tước bận bịu với việc nuôi dạy con trai.
Chẳng có việc gì ngài có thể làm được trong năm đầu tiên, dĩ nhiên là thế. Con ngài vẫn còn quá nhỏ cho những bài học về quản lý đất đai và trách nhiệm, nên ngài Công tước để Simon lại cho bảo mẫu và lên đường đi London. Tại đây, cuộc sống của ngài vẫn tiếp diễn như thường lệ, như trước khi ngài nhận biết được về tình cảm cha con, ngoại trừ việc ngài thuyết phục tất cả mọi người – thậm chí cả Đức vua – để chiêm ngưỡng con trai ngài trong một bức họa nhỏ mà ngài vẽ sau khi thằng bé chào đời.
Ngài Công tước ghé thăm Clyvedon trong nhiều lần, rồi trở lại để chuẩn bị quà cho sinh nhật hai tuổi của Simon, sẵn sàng cho việc học của thằng bé. Ngài mua một chú ngựa con; một khẩu súng nhỏ cho cuộc săn bắn cáo trong tương lai cũng được ngài chọn sẵn, và ngài cũng đã thuê hẳn các gia sư cho mỗi môn học cần thiết giúp con trai ngài trở thành một người đàn ông thực thụ.
"Cậu ấy còn quá bé cho tất cả những thứ này!" Bảo mẫu Hopkins la lên.
"Không sao cả." Hastings đáp trả nhún nhường. "Rõ ràng là, ta không hy vọng thằng bé nắm vững hết được bất cứ cái nào trong khoảng thời gian này, nhưng không bao giờ là quá sớm để bắt đầu việc giáo dục một Công tước."
"Cậu ấy không phải là một Công tước." Bà bảo mẫu lẩm bẩm.
"Nó sẽ là Công tước." Hastings quay lưng khỏi bà và cúi xuống cạnh con trai. Cậu bé đang xây những tòa nhà xiên vẹo bằng những hình khối trên sàn. Ngài Công tước đã không xuống Clyvedon trong vài tháng, và ngài hài lòng với sự lớn lên của Simon. Cậu bé giờ đây đã đã là một cậu trai trẻ tuổi cứng cáp, khỏe mạnh, với mái tóc nâu bóng mượt và đôi mắt xanh thẫm trong suốt.
"Con đang xây cái gì thế, con trai?"
Simon cười toe và chỉ chỉ cho cha cậu.
Hastings ngước lên nhìn bảo mẫu Hopkins. "Thằng bé không nói gì à?"
Bà lắc đầu. "Vẫn chưa, thưa ngài."
Công tước cau mày. "Nó đã hai tuổi. Lẽ ra nó phải biết nói rồi chứ?"
"Một vài đứa trẻ cần thời gian lâu hơn những đứa khác, thưa ngài. Cậu ấy thực sự là một cậu bé thông minh."
"Dĩ nhiên thằng bé thông minh. Nó mang họ Basset."
Bà bảo mẫu gật đầu. Bà luôn luôn thế mỗi khi ngài Công tước nói về sự vượt trội của dòng dõi Basset. "Có thể," bà gợi ý, "chỉ là cậu ấy không có gì muốn nói."
Ngài Công tước trông không có vẻ gì là bị thuyết phục, nhưng ngài đưa cho Simon chú lính chì đồ chơi, vỗ nhẹ vào đầu thằng bé, rồi rời khỏi nhà để tập luyện với con ngựa cái mà ngài mới mua từ Quý ngài Worth.
Tuy nhiên, hai năm sau, ngài không còn lạc quan được nữa.
"Tại sao nó vẫn chưa nói?" Ngài phát hỏa.
"Tôi không biết." Bà bảo mẫu trả lời, vặn xoắn hai bàn tay.
"Bà đã làm gì nó?"
"Tôi không làm gì cả!"
"Nếu bà làm công việc của mình một cách đúng đắn, thì nó" – Công tước vung tay giận dữ về phía Simon – "đáng lẽ ra phải nói rồi mới phải."
Simon, đang tập viết tại cái bàn nhỏ của mình, quan sát cuộc cãi vả với vẻ quan tâm.
"Nó đã bốn tuổi rồi, khốn khiếp thật." Công tước rống lên. "Nó nên nói được mới đúng."
"Cậu ấy có thể viết." Bà bảo mẫu nhanh chóng nói. "Tôi đã nuôi năm đứa trẻ, và không ai trong số chúng có thể viết như cậu chủ Simon làm."
"Viết tốt để làm cái quái gì nếu nó không thể nói." Hastings quay qua Simon, cơn thịnh nộ bùng lên trong mắt. "Nói đi, thằng ranh con!"
Simon lùi lại, môi dưới của cậu rung lên.
"Thưa ngài!" Bà bảo mẫu hét. "Ngài đang làm cậu ấy sợ."
Hastings quay phắt lại đối diện với bà. "Có lẽ nó cần đe dọa. Hoặc có lẽ nó những gì nó cần là một sự trừng phạt thích đáng. Đó sẽ là cái đệm tốt giúp nó tìm lại được giọng nói của chính mình."
Ngài Công tước chộp lấy cái bàn chải màu bạc mà bà bảo mẫu đã chải tóc cho Simon và khuyên thằng bé. "Ta sẽ làm cho con nói, thằng con nhỏ bé ngốc nghếch–"
"Không!"
Bà bảo mẫu há hốc miệng. Công tước đánh rơi cái bàn chải. Đây là lần đầu tiên cả hai nghe thấy giọng nói của Simon.
"Con vừa nói gì?" Công tước thì thầm, những giọt nước mắt chảy dài.
Bàn tay Simon nắm chặt, cậu bé hếch cái cằm nhỏ của mình lên. "Đừng đ-đ-đ-đ-đ-đ-"
Mặt ngài Công tước tái nhợt như chết. "Nó nói gì thế?"
Simon cố gắng lần nữa. "Đ-đ-đ-đ-đ-đ-đ-"
Anthony toe toét. "Hoàn toàn đúng."
"Vậy nói cho tôi nghe xem." Simon dài giọng. "Chính xác, bằng cách nào, tôi lại đồng nghĩa với việc khiến cho cuộc sống của cậu trở nên thanh bình hơn?"
"Tôi cho rằng cậu có kế hoạch tham gia vào chỗ đứng của mình trong xã hội?"
"Cậu sai rồi đấy."
"Nhưng cậu lên kế hoạch có mặt vào buổi dạ vũ của Quý bà Danbury tuần này." Anthony nói.
"Chỉ bởi vì không hiểu sao tôi lại tìm thấy quý bà đứng tuổi ấy. Bà nói bất cứ gì bà nghĩ, và–" Đôi mắt Simon như che đậy điều gì đó.
"Và?" Anthony thúc giục.
Simon lắc nhẹ đầu. "Không có gì. Chỉ là bà rất tốt khi tôi còn nhỏ. Tôi đã trải qua nhiều mùa hè tại nhà bà với Riverdale. Cháu trai bà ấy, cậu biết đấy."
Anthony gật đầu. "Hiểu rồi. Vậy cậu không hề có ý định nào về việc bước chân vào xã hội thượng lưu. Tôi bị ấn tượng bởi quyết tâm của cậu đấy. Nhưng để tôi cảnh báo cậu nhé – cho dù cậu không chọn con đường tham dự vào các sự kiện trong giới của họ, thì họ cũng sẽ tìm cậu thôi."
Simon, chọn ngay lúc này để hớp một ngụm brandy, tặc lưỡi trước vẻ mặt của Anthony khi bạn mình nhắc đến họ. Sau khi mất thời gian cho việc ho khụ khụ và phun phì phì, anh cuối cùng cũng xoay sở nói được. "Họ, lạy thánh thần, là ai?"
Anthony rùng mình. "Các bà mẹ."
"Tôi không có mẹ, nên tôi không nghĩ tôi có thể hiểu cậu nói gì."
"Các bà mẹ trong tầng lớp thượng lưu, cậu ngốc à. Những con rồng thở ra lửa và các cô con gái của họ – Ôi, Chúa phù hộ chúng con – đang ở độ tuổi kết hôn. Cậu có thể trốn chạy, nhưng sẽ không bao giờ thành công trong việc lẩn trốn họ lâu được đâu. Và tôi cũng cần cảnh cáo cậu, kinh nghiệm của tôi thì tệ hơn thế rất nhiều đấy."
"Lạy Chúa. Vậy mà tôi đã từng nghĩ là Châu Phi mới nguy hiểm chứ."
Anthony bắn cho bạn mình cái nhìn thương cảm. "Họ sẽ lùng sục, dồn cậu vào đường cùng. Và khi họ tìm thấy cậu rồi, cậu sẽ thấy mình đã bị bẫy chặt trong cuộc trò chuyện với một quý cô trẻ tuổi nhợt nhạt, tất cả đều ăn vận xúng xính trong bộ váy trắng, không thể nói về bất cứ chủ đề nào khác ngoài thời tiết. Họ nhận cả đống biên nhận từ Almack, và rất nhiều dây buộc tóc."
Một tia nhìn thích thú lướt qua vẻ mặt Simon. "Tôi hiểu rồi, vậy là, suốt trong khoảng thời gian tôi ở nước ngoài, cậu đã trở thành một quý ngài thanh lịch được chọn?"
"Không nằm ngoài bất cứ nguyện vọng nào, trong một phần vai trò của cuộc đời tôi, tôi cho là thế. Nếu nó đổ sụp xuống tôi, tôi sẽ tránh các nhiệm vụ của giới thượng lưu như tránh dịch bệnh truyền nhiễm ấy. Nhưng em gái tôi có mùa ra mắt vào năm ngoái, và tôi bị ép phải hộ tống con bé hết lần này đến lần khác."
"Ý cậu là Daphne?"
Anthony ngước lên ngạc nhiên. "Hai người gặp nhau rồi à?"
"Chưa." Simon thừa nhận. "Nhưng tôi nhớ những bức thư cô ấy viết cho cậu ở trường, và tôi nhớ rằng cô ấy là thành viên thứ tư trong gia đình, nên tên cô ấy phải bắt đầu bằng chữ D, và–"
"À, phải rồi." Anthony nói, đảo nhẹ mắt. "Phương pháp đặt tên của gia đình Bridgerton. Sự bảo đảm chắc chắn không ai quên bạn là ai."
Simon phá lên cười. "Nó có hiệu quả, phải không?"
"Nhân tiện, Simon," Anthony đột ngột nói, chồm người về phía trước, "tôi hứa với mẹ sẽ ăn tối tại nhà Bridgerton, vào cuối tuần này với gia đình. Sao cậu không tham gia cùng tôi?"
Simon nhướng hàng lông mày đậm. "Không phải cậu mới vừa cảnh báo tôi về các bà mẹ thượng lưu, cùng các cô con gái lần đầu ra mắt của họ sao?"
Anthony cười nhăn nhở. "Tôi sẽ bảo đảm bà ấy cư xử sao cho tốt nhất, và đừng lo lắng về Daff. Con bé là một trường hợp ngoại lệ trong việc chứng minh ba cái quy tắc đó không phải đúng với tất cả. Cậu sẽ thích nó thôi."
Simon nheo mắt. Có phải Anthony đang đóng vai trò mai mối không nhỉ? Anh chẳng thể nói trước được.
Như thể Anthony có thể đọc được suy nghĩ của anh, bèn cười rũ. "Lạy Chúa, cậu không nghĩ tôi đang cố gắng ghép đôi cậu với Daphne đó chứ?"
Simon không nói gì.
"Cậu không bao giờ hợp với con bé đâu. Cậu quá nhàm chán so với sở thích của nó."
Simon nghĩ đó là một lời bình kỳ quặc, nhưng thay vào đó anh lại chọn hỏi một câu khác. "Vậy cô ấy có nhận được bất kỳ lời cầu hôn nào chưa?"
"Có vài lời đề nghị." Anthony đẩy ly brandy, rồi thở hắt ra hài lòng. "Tôi đã kêu con bé từ chối hết tất cả."
"Điều đó nghe có vẻ thương tâm nhỉ."
Anthony nhún vai. "Tình yêu không phải là thứ có thể hy vọng quá nhiều trong những cuộc hôn nhân ngày nay, nhưng tôi muốn con bé ít nhất phải được hạnh phúc với chồng nó. Chúng tôi nhận được lời đề nghị từ một gã đàn ông già đến nỗi đủ để làm cha con bé, người khác lại lớn đến mức có thể làm cha thằng em trai út của tôi, người nữa thì quá hách dịch khi bước chân vào một gia tộc náo nhiệt như cậu đã biết, và rồi tuần này, Chúa lòng lành, lại là điều tệ nhất."
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Simon tò mò hỏi.
Anthony mệt mỏi chà tay vào thái dương. "Lần cuối này là một người hoàn toàn tử tế, nhưng hắn ta là một thằng đần. Cậu thấy đấy, sau những tháng ngày ăn chơi trác táng của chúng ta trước kia, tôi hoàn toàn không có cảm giác–."
"Thật sao?" Simon nhăn nhở cười quỷ quái, hỏi. "Cậu nghĩ vậy à?"
Anthony quắc mắt, cau có nhìn anh. "Tôi không có hứng thú đặc biệt trong việc làm tan nát trái tim anh chàng tội nghiệp đó đâu."
"Chà, chẳng phải Daphne mới mà người làm điều đó sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi phải nói cho cậu ta."
"Không phải người anh nào cũng cho phép em gái có quyền với những lời cầu hôn của họ." Simon nói lặng lẽ.
Anthony chỉ nhún vai lần nữa, cứ như là không thể tưởng tượng được sẽ có thể đối xử với em gái theo một cách khác. "Con bé là đứa em yêu quý của tôi. Ít nhất đó là những gì tôi làm được cho nó."
"Ngay cả nếu điều đó có nghĩa là hộ tống cô ấy đến Almack?" Simon ranh mãnh hỏi.
Anthony làu bàu. "Ngay cả thế."
"Tôi đành anh ủi cậu bằng cách chỉ cho cậu thấy rằng điều này sẽ qua nhanh thôi, nhưng sao nhỉ, cậu còn ba người em gái nữa đang chờ sự hộ tống phải không?"
Anthony lún sâu vào chỗ ngồi. "Eloise sẽ bắt đầu mùa vũ hội của mình vào hai năm nữa, và Francesca thì vào một năm sau đó, nhưng tôi còn phải lo về nó cho đến khi Hyacinth đến tuổi ra mắt."
Simon cười thầm. "Tôi không thèm muốn trách nhiện của cậu một tí nào đâu." Nhưng ngay cả khi nói những lời đó, anh cảm thấy nỗi khao khát kỳ lạ, và anh tự hỏi sẽ như thế nào khi không phải sống lặng lẽ một mình trên thế giới này. Anh không có dự định bắt đầu gầy dựng gia đình cho bản thân, nhưng có thể nếu như anh có một gia đình để bắt đầu, cuộc đời anh đã đổi khác.
"Vậy cậu sẽ đến bữa tối chứ?" Anthony đứng dậy. "Dĩ nhiên là bữa tối thông thường thôi. Chúng tôi không bao giờ ăn uống quá trang trọng khi chỉ có gia đình cả."
Simon có hàng tá thứ để làm trong vài ngày tiếp theo, nhưng trước khi anh có thể nhắc nhở bản thân rằng anh cần giải quyết công việc, anh đã nghe chính mình nói. "Tôi rất vui lòng."
"Tuyệt hảo. Và tôi sẽ thấy cậu tại vũ hội của Quý bà Danbury trước chứ?"
Simon rùng mình. "Không nếu như tôi giải quyết được. Ý định của tôi là ở đó và trở ra chỉ trong khoảng 30 phút."
"Cậu thật sự nghĩ," Anthony nói, nhướng mày đầy nghi ngờ, "rằng cậu có thể đến buổi tiệc, bày tỏ lòng tôn kính với Quý bà Danbury, và sau đó rời đi?"
Simon gật đầu mạnh mẽ và quả quyết.
Nhưng cái khịt mũi đầy nhạo báng của Anthony thì không đảm bảo điều đó.