Công Tước Và Em

Chương 21 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Ngài Công tước Hastings trở lại!



Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 6 tháng Tám năm 1813.



Simon không nói gì khi họ chậm rãi cưỡi ngựa trên đường về nhà. Nàng ngựa của Daphne đã được tìm thấy, đang thỏa mãn tóp tép nhai trên bãi cỏ cách đó khoảng hai mươi mét, và thậm chí ngay cả khi Daphne khăng khăng chắc rằng cô ổn để cưỡi ngựa, Simon cũng đã khăng khăng rằng anh cóc quan tâm. Sau khi buộc dây cương hai con ngựa lại với nhau, anh đã đẩy Daphne lên yên ngựa của anh, nhảy lên phía sau cô, và quay ngựa ngược về phía Quảng trường Grosvenor.



Ngoài ra, anh cần giữ chặt cô.



Anh đang đi tới việc nhận ra anh cần giữ chặt điều gì đó trong đời, và có thể cô đúng – có lẽ sự giận dữ không phải là giải pháp. Có lẽ – chỉ có lẽ anh có thể học được cách thay vào đó là nắm lấy tình yêu.



Khi họ đến Ngôi nhà Hastings, một người nài ngựa chạy ra để lo cho hai con ngựa, vậy nên Simon cùng Daphne lê bước chậm chạp đến những bậc cấp, rồi bước vào Đại sảnh.



Và nhận thấy chính họ đang bị lườm chòng chọc hết sức đáng sợ bởi ba anh em nhà Bridgerton.



"Mấy người đang làm cái quỷ gì trong nhà tôi?" Simon yêu cầu. Tất cả những gì anh muốn làm bây giờ là lỉnh lên những bậc thang và ân ái với vợ anh, vậy mà thay vào đó anh bị chào đón bởi bộ ba như đang tham chiến ấy. Họ đang dứng dạng chân ra giống hệt nhau, tay chống trên hông, ưỡn ngực ra. Nếu Simon không quá điên tiết trước họ, anh có lẽ sẽ để tâm đến hồi chuông cảnh báo vang lên trong tâm trí.



Simon không hề nghĩ là anh có thể chống lại một người trong số ấy – hai thì có thể – nhưng chống lại cả ba, anh ngủm là cái chắc.



"Bọn tôi được nghe rằng cậu đã trở lại." Anthony nói.



"Đúng vậy." Simon trả lời. "Giờ thì biến đi."



"Không nhanh vậy đâu." Benedict nói, khoanh tay lại.



Simon quay sang Daphne. "Anh có thể bắn ai trong số họ trước?"



Cô trừng mắt về phía các anh trai. "Em không thích thế này đâu."



"Bọn tôi có vài yêu cầu trước khi để anh giữ Daphne." Colin lên tiếng.



"Cái gì?" Daphne rú lên.



"Cô ấy là vợ tôi!" Simon rống, hiệu quả đến mức xóa sạch câu hỏi giận dữ của Daphne.



"Con bé là em gái bọn tôi trước." Anthony gầm vang. "Và cậu làm con bé khổ sở."



"Đây không phải là chuyện của mấy anh." Daphne nhấn mạnh.



"Em là việc của bọn anh." Benedic nói.



"Cô ấy là việc của tôi." Simon đốp chát. "Vậy nên biến quách ra khỏi nhà tôi ngay."



"Khi nào ba người các anh có hôn nhân của chính mình để mà lo, thì khi ấy các anh mới có quyền tự phụ cho em lời khuyên." Daphne tức khí nói. "Nhưng trong khi chờ đợi lúc ấy, các anh bỏ ngay những cơn can thiệp bốc đồng này đi."



"Anh xin lỗi, Daff." Anthony lên tiếng. "Nhưng bọn anh không nhúc nhích khỏi đây đâu."



"Dựa trên cái gì?" Cô thét. "Các anh không có nơi nào để xen vào dù bằng đường này hay đường khác. Đây không phải việc của các anh!"



Colin bước tới. "Bọn anh không đi cho đến khi nào bị thuyết phục là anh ấy yêu em."



Daphne tái nhợt. Simon chưa một lần nói yêu cô. Anh đã thể hiện nó, trong hàng trăm cách nhỏ khác nhau, nhưng chưa một lần nói những từ ấy. Khi những từ ấy đến, cô không muốn chúng do áp lực từ những ông anh trai độc đoán của cô; cô muốn chúng đến từ sâu thẳm và tự nguyện trong trái tim Simon.



"Đừng làm việc này, Colin." Cô thì thầm, căm ghét vẻ thống thiết, tái nhợt trong giọng cô. "Anh phải để em chiến đấu trên những mặt trận của chính mình."



"Daff–"



"Xin anh." Cô van nài.



Simon bước tới giữa họ. "Cho phép chúng tôi." Anh nói với Colin, và mở rộng hơn, là với cả Anthony và Benedict. Anh dẫn Daphne đến góc cuối Đại sảnh, nơi họ có thể nói chuyện riêng tư. Anh sẽ thích di chuyển qua một phòng khác hơn, nhưng anh không hề tự tin là cái đám anh trai ngu ngốc của cô sẽ không đi theo.



"Em xin lỗi về các anh trai em." Daphne thì thầm, những từ ngữ phát ra gấp gáp giận dữ. "Họ là những tên ngốc thô lỗ, và không có quyền gì xâm phạm nhà anh. Nếu em có thể không thừa nhận họ, em đã làm thế. Sau sự thể hiện này, em sẽ không ngạc nhiên nếu anh không bao giờ muốn có con–"



Simon đặt một ngón tay lên môi cô để khiến cô im lặng. "Thứ nhất, đây là nhà chúng ta, không phải nhà anh. Và với các anh trai em – họ thật phiền phức chết đi được với anh, nhưng họ chỉ cư xử vì tình cảm yêu thương." Anh nghiêng người, chi cỡ hai centimet, nhưng như thế cũng đủ khiến anh gần cô hơn, cũng đủ khiến cô cảm thấy hơi thở anh trên làn da cô. "Và ai có thể trách họ?" Anh thì thào.



Tim Daphne như ngừng đập.



Simon di chuyển tới gần hơn, cho đến khi mũi anh chạm vào mũi cô. "Anh yêu em, Daff." Anh thì thầm.



Tim cô bắt đầu đập trở lại, vội vã hơn mong đợi. "Anh yêu em?"



Anh gật đầu, chóp mũi anh cạ vào mũi cô. "Anh không thể ngăn được điều đó."



Môi cô run run, ngập ngừng mỉm cười. "Điều ấy nghe chẳng lãng mạn chút nào."



"Đó là sự thật." Anh nói, không thể ngăn được cái nhún vai. "Em biết rõ hơn ai hết là anh đã không muốn bất kỳ cái nào trong số ấy. Anh đã không muốn một người vợ, không một gia đình, và anh chắc chắc hoàn toàn không muốn phải yêu." Anh nhẹ nhàng chà môi anh vào môi cô, khiến cả hai cơ thể họ run rẩy. "Nhưng những gì anh tìm thấy" – anh lại chạm môi anh vào môi cô lần nữa – "khiến anh kinh hãi khi" – và lần nữa – "thật quá dễ dàng để yêu em."



Daphne tan chảy trong vòng tay anh. "Ồ, Simon." Cô thở dài.



Môi anh giữ lấy môi cô, cố cho cô thấy qua nụ hôn anh trao những gì anh vẫn còn đang học để diễn tả thành lời. Anh yêu cô. Anh tôn thờ cô. Anh sẽ bước vào lửa vì cô. Anh–



–vẫn còn cái đám ba anh trai cô làm khán thính giả.



Chậm rãi dứt khỏi nụ hôn, anh quay về phía ấy. Anthony, Benedict và Colin vẫn còn đứng như trong phòng giải lao của rạp hát. Anthony đang nghiên cứu cái trần nhà, Benedict đang vờ như mê mải với lũ móng tay, và Colin đang nhìn chằm chằm hoàn toàn không biết xấu hổ.



Simon siết chặt quanh Daphne, dù ngay cả khi anh bắn cái lườm trừng trừng xuống Đại sảnh. "Ba người các cậu vẫn còn làm cái ôn dịch gì ở nhà tôi?"



Chẳng lấy làm ngạc nhiên, không ai trong số họ nhanh chóng trả lời.



"Biến ngay." Simon lồng lộn.



"Làm ơn." Giọng Daphne chính xác không có tý lễ độ nào.



"Được thôi." Anthony trả lời, vỗ vào sau gáy Colin. "Anh tin việc của chúng ta đến đây là kết thúc, các chàng trai."



Simon bắt đầu hướng Daphne về phía những bậc thang. "Tôi chắc cậu có thể tự mình ra khỏi đây." Anh nói vọng qua vai.



Anthony gật đầu và thúc hai em trai về phía cửa.



"Tốt." Simon cộc lốc nói. "Chúng ta sẽ lên gác."



"Simon!" Daphne ré lên.



"Không phải họ không biết chúng ta định làm gì." Anh thì thầm vào tai cô.



"Nhưng dù vậy – ý anh họ là các anh trai em?"




Và cùng lúc đó là không nhất thiết phải đọc chúng.



"Anh nghĩ anh sẽ đợi." Simon mỉm cười nói.



Daphne chớp mắt vài lần, cứ như mắt cô không thể tin được những gì đôi tai nghe thấy. "Anh không muốn đọc chúng?" Cô hỏi.



Anh gật đầu.



"Và anh không muốn đốt chúng?"



Anh nhún vai. "Không đặc biệt như thế."



Cô cúi xuống nhìn những lá thư, rồi ngước lên lại gương mặt anh. "Anh muốn làm gì với chúng?"



"Không làm gì hết."



"Không làm gì hết?"



Anh nhăn răng cười. "Đó là những gì anh nói."



"Ồ." Cô trông ngớ ngẩn đến đáng yêu. "Anh có muốn em để chúng lại vào bàn em không?"



"Nếu em thích."



"Và nó chỉ nằm đó thôi sao?"



Anh nắm được cái khăn quàng trên chiếc áo choàng cô, và bắt đầu kéo cô lại phía mình. "Mmm-hmm."



"Nhưng–" Cô lắp bắp. "Nhưng-nhưng–"



"Thêm một chữ nhưng nữa," anh chọc, "và em sẽ bắt đầu phát âm giống anh."



Miệng Daphne há ra. Simon không ngạc nhiên trước phản ứng của cô. Đây là lần đầu tiên trong cả quãng đời mình, anh có thể đùa như thế về những khó khăn của anh.



"Những lá thư có thể đợi." Anh nói, chỉ khi họ cảm thấy vạt áo cô rơi xuống sàn nhà. "Cuối cùng anh đã thành công – nhờ vào em – để hất cha ra khỏi cuộc đời anh." Anh lắc đầu, mỉm cười khi nói. "Đọc chúng bây giờ sẽ chỉ mang ông trở lại."



"Nhưng anh không muốn thấy những gì ông phải nói sao?" Cô dai dẳng. "Có thể ông ấy xin lỗi. Thậm chí có thể ông phủ phục dưới chân anh!" Cô cong người xuống chỗ cái bọc, nhưng Simon kéo cô vào anh chặt đến mức cô không thể với tới.



"Simon!" Cô ăng ẳng.



Anh cong một bên mày. "Sao nào?"



"Anh đang làm gì đó?"



"Cố gắng quyến rũ em. Anh có thành công không?"



Mặt cô ửng hồng. "Chắc là có." Cô lầm bầm.



"Chỉ chắc là có thôi? Chết tiệt. Anh hẳn phải đánh mất nghề rồi."



Tay anh trượt xuống phía dưới cô, gây ra một tiếng ré nhỏ. "Em nghĩ kỹ năng của anh đơn giản là tốt."



"Chỉ tốt thôi sao?" Anh vờ cau mày. "Tốt là một từ hơi nhẹ, em không nghĩ thế sao? Gần như quá nhẹ."



"À," cô xuôi theo, "em có thể nói nhầm."



Simon cảm thấy một nụ cười hình thành trong tim anh. Lúc nó chạm đến môi anh, anh đã đứng trên những ngón chân, kéo mạnh vợ anh thẳng về hướng cái giuờng có bốn cọc ngủ.



"Daphne." Anh nói, cố gắng để nghe thực tế. "Anh có một gợi ý."



"Một gợi ý?" Cô chất vấn, nhướng mày lên.



"Một thỉnh cầu." Anh sửa lại. "Anh có một thỉnh cầu."



Cô nghiêng đầu và mỉm cười. "Loại thỉnh cầu gì vậy?"



Anh thúc cô qua ngưỡng cửa vào phòng ngủ. "Đó thực sự là một thỉnh cầu gồm hai phần."



"Hấp dẫn làm sao."



"Phần đầu tiên gồm em, anh, và" – anh bế thốc cô lên và đặt cô vào giường giữa những tiếng khúc khích – "cái giường cổ lổ sĩ vững chắc này."



"Vững chắc?"



Anh gầm gừ khi trườn tới bên cạnh cô. "Nó tốt hơn là phải vững chắc."



Cô phá ra cười và ré lên khi lỉnh khỏi sự ghì chặt nơi anh. "Em nghĩ nó vững chắc. Vậy còn phần thứ hai trong thỉnh cầu của anh là gì?"



"Cái đó, anh e rằng nó dính dáng đến một khoảng thời gian chắc chắn giam hãm về phần em."



Mắt cô nheo lại, nhưng vẫn mỉm cười. "Kiểu thời gian giam hãm bao lâu?"



Trong một sự di chuyển nhanh chóng đến kinh ngạc, anh kẹp cô xuống tấm nệm. "Khoảng chín tháng."



Môi cô mềm lại với sự ngạc nhiên. "Anh chắc không?"



"Về điều ấy sẽ mất chín tháng?" Anh nhăn răng cười. "Đó là những gì anh luôn được nghe nói."



Nhưng mắt cô không còn sự nhẹ nhõm. "Anh biết đó không phải là những gì em muốn hỏi." Cô nhẹ nhàng nói.



"Anh biết." Anh trả lời, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cô. "Nhưng phải, anh chắc chắn. Và anh sợ chết đi được. Và anh run rẩy đến tận xương tủy. Và cả trăm xúc cảm nữa mà anh chẳng bao giờ để bản thân cảm thấy, trước khi em bước vào đời anh."



Những dòng nước mắt cô tuôn ra. "Đó là điều ngọt ngào nhất anh từng nói với em."



"Đó là sự thật." Anh thề. "Trước khi gặp em, anh chỉ sống với một nửa con người."



"Và hiện tại?" Cô thì thầm.



"Và hiện tại?" Anh lặp lại. "Hiện tại bỗng dưng là hạnh phúc, là niềm vui, là một người vợ mà anh ngưỡng mộ. Nhưng em biết gì không?"



Cô lắc đầu, quá khó khăn để nói.



Anh cúi xuống và hôn cô. "Hiện tại thậm chí không thể so sánh được với ngày mai. Và ngài mai hoàn toàn không thể cạnh tranh với ngày tiếp nữa. Với cảm giác hoàn hảo anh cảm thấy ngay lúc này, ngày mai sẽ trở nên tuyệt vời hơn. Và Daff à," anh thầm thì, di chuyển môi anh đến môi cô, "mỗi ngày anh sẽ yêu em nhiều hơn nữa. Anh hứa với em điều đó. Mỗi ngày..."