Công Tước Và Em

Chương 9 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Ngài Công tước Hastings một lần nữa bị trông thấy với Quý cô Bridgerton. (Đấy là Quý cô Daphne Bridgerton, cho những ai, như Tác giả đây, thấy khó khăn với việc phân biệt họ giữa một bầy quần thể Bridgerton.) Cũng đã lâu kể từ khi Tác giả ghé mắt tới một cặp tình nhân rõ ràng được những người khác tôn sùng.



Tuy nhiên, điều này có vẻ kỳ lạ, rằng, với việc không kể đến cuộc dạo chơi ở Greenwich của gia đình Bridgerton – sự kiện đã được đăng tài trên số báo mười ngày trước – họ chỉ được nhìn thấy cùng nhau vào các buổi lễ buổi tối. Tác giả đây có thông tin từ một nguồn đáng tin cậy nhất là, Ngài Công tước đã có cuộc viếng thăm đến nhà quý cô Bridgerton, vào hai tuần lễ trước, và hành động đó đã không được lặp lại, quả thật là thế. Họ thậm chí còn không bị bắt gặp cưỡi ngựa cùng nhau trong Hyde Park, dù chỉ một lần!



Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 14 tháng Năm năm 1813.



Hai tuần sau, Daphne thấy chính cô đang ở Hampstead Heath, tại phòng khiêu vũ của Quý bà Trowbridge, cách xa đám đông náo nhiệt. Cô khá bằng lòng với vị trí hiện tại của mình.



Cô không muốn ở trung tâm của buổi tiệc. Cô không muốn bị tìm thấy bởi hàng tá người cầu hôn, hiện đang kêu la ầm ĩ đòi cô một điệu khiêu vũ. Sự thật, tất cả là, cô không muốn có mặt tại dạ vũ hội của bà Trowbridge.



Bởi Simon không ở đây...



Điều này không có nghĩa là cô dự định trải qua buổi tối như một người không có bạn nhảy. Tất cả lời dự đoán của Simon về việc sự quan tâm, yêu mến của công chúng nảy nở dành cho cô, đã được chúng minh là đúng. Và Daphne, người luôn là một cô gái được mọi người yêu thích, nhưng không ai tôn sùng, đột nhiên được công bố là Số Một ở mùa này. Tất cả đều quan tâm hóng hớt ý kiến về chủ đề đó (và đây là về xã hội thượng lưu, nên có nghĩa là tất cả mọi người), bày tỏ rằng họ luôn luôn biết Daphne là đặc biệt, chẳng qua chỉ là đang đợi ai đó khác chú ý tới. Quý bà Jersey nói với tất cả những ai chịu lắng nghe rằng, bà đã tiên đoán được thành công của Daphne cả tháng trước, điều huyền bí duy nhất là tại sao không ai chịu lắng nghe bà sớm hơn.



Chuyện đó, tất nhiên, là chuyện tào lao. Trong khi Daphne chắc chắn chưa bao giờ là đối tượng cho những sự dè bĩu của bà Jersey, không một người Bridgerton nào có thể nhớ đã từng nghe bà Jersey ám chỉ cô (như bà hiện thời đang làm) là Kho Báu Tương Lai cả.



Nhưng ngay cả ý nghĩ thẻ khiêu vũ của Daphne hiện đang kín mít đến từng phút, trong bất cứ buổi dạ vũ nào mà cô tới, ngay cả ý nghĩ cả đám đàn ông tranh nhau trong đặc quyền đem tới cho cô một lý nước chanh (Daphne đã gần như phá ra cười inh ỏi khi chuyện đó xảy ra lần đầu tiên), cô nhận ra chẳng buổi tối nào thật sự đáng nhớ khi không có Simon ở bên.



Không là vấn đề gì, khi anh dường như cảm thấy cần thiết phải đề cập ít nhất một lần trong mỗi tối, rằng anh vô cùng cứng rắn không gì lay chuyển được trong việc chống đối thành lập hôn nhân. (Mặc dù, với lòng biết ơn của mình, anh thường kể ra với sự cám kích, việc liên kết với Daphne đã cứu anh khỏi đám đông Các Bà Mẹ Tham Vọng.) Và không là vấn đề gì, khi thỉnh thoảng, anh chìm vào im lặng, và thậm chí gần như thô lỗ với vài người nào đó trong giới thượng lưu.



Nhưng tất cả có vẻ như là vấn đề trong những khoảnh khắc họ không ở một mình (họ không bao giờ ở một mình), khi không biết bằng cách nào quên mất âm mưu của chính họ. Một cuộc trò chuyện đầy tiếng cười trong góc phòng, một điệu waltz vòng quanh nơi khiêu vũ. Daphne có thể nhìn vào đôi mắt xanh nhạt màu của anh, và gần như quên rằng cô đang bị vây quanh bởi năm trăm khán giả, tất cả họ đều quan tâm một cách quá quắt tới tình trạng hẹn hò của cô.



Và cô cũng gần như lãng quên mối quan hệ ấy hoàn toàn không chút thực lòng...



Daphne đã cố gắng nói chuyện lần nữa với Anthony về Simon. Thái độ thù địch của anh trai cô biểu hiện trên mặt hết sức rõ ràng, mỗi khi tên của Công tước được đem vào cuộc trò chuyện. Và khi anh ấy cùng Simon thực sự gặp nhau – à thì, Anthony thường xoay sở được một mức độ thân tình nhất định, nhưng tất cả là vì anh ấy trông có vẻ tập trung.



Vậy nhưng ngay cả giữa tất cả cơn giận điên tiết này, Daphne có thể nhìn thấy tia sáng le lói mờ nhạt tình bạn cũ giữa họ. Cô chỉ có thể hy vọng khi tất cả chấm dứt – và cô kết hôn với một người buồn chán, nhưng có thể là một Bá tước ân cần, tuy không bao giờ có thể khiến trái tim cô ngân vang ca hát – hai người họ lại một lần nữa trở thành bè bạn.



Thể theo một mức độ nào đó đối với lời yêu cầu quyết liệt của Anthony, Simon đã quyết định không có mặt tại tất cả các sự kiện xã hội, mà Violet và Daphne được mời tham dự, bằng một lời khẳng định mạnh mẽ. Anthony nói đó là lý do duy nhất anh ấy đồng ý cho cái kế hoạch nực cười này, để Daphne có thể tìm được một người chồng trong những người cầu hôn của cô. Không may là, theo ý kiến của Anthony (và là may mắn theo ý Daphne), không có ai trong số những quý ngài trẻ tuổi lịch thiệp thiết tha kia dám thách thức đến gần cô, khi cô ở cạnh Simon.



"Một đống việc tốt béo bở mà chuyện này làm ra." là chính xác những lời của Anthony.



Thực ra, những từ chính xác đó đã được gắn thêm vào với một lượng lớn nhiều tiếng nguyền rủa và chửi bới thậm tệ, nhưng Daphne không thấy lý do gì để day đi day lại mãi chuyện ấy. Liên tục kể từ khi việc rắc rối ở – hay đúng hơn là tại – sông Thames, Anthony đã trải qua một quãng thời gian cỡ đại luôn đặt thêm những lời tục tĩu vào sau tên Simon.



Nhưng Simon hiểu được quan điểm của Anthony, và Simon đã nói với Daphne rằng anh muốn cô tìm được một người chồng phù hợp.



Rồi Simon giữ khoảng cách.



Và Daphne tan nát cõi lòng...



Cô cho rằng đáng lẽ cô nên biết chuyện này sẽ xảy ra. Cô nên nhận thức được sự nguy hiểm chực chờ của việc bị quyến rũ – dù là giả vờ – bởi người đàn ông được giới thượng lưu gần đây phong tặng là Ngài Công tước Hủy Diệt.



Biệt danh đó bắt đầu khi Philipa Featherington đã tuyên bố anh đẹp trai một cách hủy diệt, và bởi Philipa không biết ý nghĩa của từ thì thầm, tất cả giới thượng lưu quay lại làm chứng cho câu nói đó. Trong vòng không quá vài phút, vài công tử bột trẻ măng như thằng hề chỉ vừa mới xuống từ Oxford đã rút gọn và lặp lại, và cái tên Ngài Công tước Hủy Diệt ra đời.



Daphne thấy cái tên mới mỉa mai một cách đáng thương làm sao. Vì Ngài Công tước Hủy Diệt đang hủy hoại trái tim cô.



Không phải anh có ý làm thế. Simon đối xử với cô không gì khác hơn ngoài sự tôn trọng, tôn kính, và khiếu hài hước tuyệt vời. Ngay cả khi Anthony dùng vũ lực thêm vào rằng anh không được có bất cứ lý do nào để phàn nàn về sự giúp đỡ đó, Simon chưa bao giờ thử để Daphne một mình, chưa bao giờ làm gì hơn việc hôn vào bàn tay đeo găng của cô (và càng làm Daphne mất tinh thần hơn nữa, xảy ra chỉ mới có hai lần).



Họ đã trở thành những người bạn tốt nhất, những cuộc trò chuyện của họ ngân vang từ sự im lặng thoải mái đến những lời đối đáp hóm hỉnh. Và ở mỗi buổi tiệc, họ khiêu vũ với nhau hai lần – số lần cho phép tối đa mà không gây nên scandal nào nơi xã hội.



Và Daphne biết, không một chút mảy may nghi ngờ rằng, cô đang yêu.



Sự mỉa mai mới thật khéo léo làm sao. Cô đã, dĩ nhiên, bắt đầu trải qua thời gian bầu bạn với anh nhiều đến nỗi chẳng thể hấp dẫn những người đàn ông khác. Về phần anh, Simon cũng đã bắt đầu trải qua thời gian bầu bạn với cô nhiều đến mức có thể tránh được hôn nhân.



Nghĩ về điều đó, Daphne suy tư, tì mạnh hơn vào bước tường, sự mỉa mai thật chua chát đến cay đắng cõi lòng.



Tuy Simon vẫn còn khá quyết liệt, và sự quyết tâm của anh không bao giờ bước vào con đường thiêng liêng của hôn nhân, cô thỉnh thoảng bắt gặp anh nhìn cô theo những cách khiến cô nghĩ rằng anh có thể khát khao cô. Anh chẳng có lần nào lặp lại bất kỳ lời bình luận khiếm nhã nào, như trước khi anh biết cô mang họ Bridgerton, nhưng đôi lúc, cô bắt gặp anh với cùng cái nhìn đói khát đó, hoang dã như cách anh đã nhìn cô vào buổi tối đầu tiên. Anh quay đi, dĩ nhiên, ngay khi cô chú ý thấy, nhưng như thế cũng luôn đủ để khiến da cô ngứa ran, và làm đứt quãng hơi thở cô bởi ham muốn.



Và đôi mắt anh! Mọi người ví chúng có màu như màu lạnh giá của băng, và khi Daphne quan sát cuộc trò chuyện của anh với các thành viên khác trong giới, cô có thể hiểu tại sao. Simon không trò chuyện với ai nhiều như với Daphne. Từ ngữ của anh cụt ngủn, giọng thì cộc cằn, và đôi mắt là sự dội lại sự cứng rắn trong từng cử chỉ.



Nhưng khi họ phá ra cười cùng nhau, đôi khi chỉ đơn giản là chế giễu những luật lệ ngu ngốc của xã hội, mắt anh không bao giờ như cũ. Chúng trở nên trong veo, dịu dàng và thoải mái hơn. Trong những khoảnh khắc mơ hồ kỳ lạ, cô phần nhiều tưởng như chúng đang tan chảy.



Cô thở dài, nặng nề dựa lưng vào tường. Có vẻ như những giây phút mơ hồ của cô ngày càng quen thuộc và thân quen hơn với nhau trong những ngày gần đây.



"Ha, này, Daff, sao em lại lén lút ở góc đó thế?"



Daphne ngước lên và thấy Colin đang lại gần, nụ cười tự phụ thường trực chễm chệ một cách vững chắc trên khuôn mặt đẹp trai. Kể từ khi trở lại London, anh đã gây ra bao sóng gió cho nơi đây, và Daphne có thể dễ dàng kể tên một tá quý cô trẻ tuổi khẳng định chắc chắn rằng, họ yêu anh và tuyệt vọng cho sự chú ý của anh. Tuy nhiên, cô không lo lắng về việc đáp trả lại bất kỳ tình cảm nào của họ từ phía anh trai. Colin rõ ràng có nhiều cuộc chơi bời trác tác khi còn trẻ, trước khi anh dừng chân ổn định.



"Em không lén lút," cô sửa lại, "em đanh lẩn tránh."



"Tránh ai? Hastings?"



"Không, dĩ nhiên là không. Dù sao anh ấy cũng không ở đây tối nay."



"Có, anh ấy ở đây."



Bởi vì đây là Colin, mục tiêu hàng đầu trong cuộc trong cuộc sống của anh (sau săn đuổi phụ nữ một cách bừa bãi và cá ngựa, đương nhiên là thế) là dày vò em gái, Daphne có ý hành động một cách giễu cợt, nhưng cô vẫn lơ đãng chú ý và hỏi. "Anh ấy ở đây?"



Colin gật đầu ranh mãnh và hất đầu ra hiệu về hướng cửa vào phòng khiêu vũ. "Anh thấy anh ấy vào bước vào chưa đến mười lăm phút trước."



Daphne nheo nheo mắt. "Anh đang lừa em sao? Anh ấy đã nói với em một cách khá rõ ràng là không có kế hoạch xuất hiện tối nay."



"Và em vẫn đến?" Colin đưa cả hai tay lên má vờ ngạc nhiên.



"Tất nhiên là em đến." Cô trả miếng. "Cuộc sống của em không tập trung quanh Hastings."



"Không sao?"



Daphne có cảm giác sâu sắc rằng anh ấy không phải đang đùa. "Không, không như thế." Cô trả lời, nói dối một cách sống sượng. Cuộc đời cô có thể không tập trung quanh Simon, nhưng những ý nghĩ của cô thì chắc chắn có.



Đôi mắt màu xanh lục bảo của Colin trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu. "Em tiếp nhận chuyện này nghiêm trọng đấy, đúng không?"



"Em không biết anh có ý gì."



Anh ấy mỉm cười đầy dụng ý. "Em sẽ hiểu."




"Điều thú vị," Simon tiếp tục, giọng anh đã thoải mái hơn khi dấn sâu vào cuộc trò chuyện, "là cho dù cô không là một người nghiên cứu thiên văn học – và tôi không–"



"Và hiển nhiên," Daphne ngắt ngang với một nụ cười tự phản đối, "tôi cũng không phải."



Anh vỗ tay cô, và mỉm cười, và Daphne nhẹ nhõm nhận ra niềm hạnh phúc có thể chạm được trong mắt anh. Rồi sự nhẹ nhõm đó của cô chuyển thành cái gì nhỏ bé quý giá hơn – niềm vui sướng. Bởi vì cô là người đã đuổi theo hình bóng ấy. Cô nhận ra cô muốn xua chúng đi mãi mãi.



Chi khi anh để cô...



"Dù sao cô đã chú ý thấy sự khác biệt." Anh nói. "Điều ấy thật lạ. Tôi chưa bao giờ để tâm học về các chòm sao, thế mà mãi đến khi tôi ở Châu Phi, nhìn lên bầu trời – và đêm quá trong trẻo. Cô chắc chưa bao giờ thấy một buổi đêm như thế."



Daphne săm soi nhìn anh, mê hoặc.



"Tôi nhìn lên bầu trời," anh nói với cái lắc đầu bối rối, "và trông nó không được như phải có."



"Làm sao bầu trời lại có thể sai?"



Anh nhún vai, giơ một tay lên trong cử chỉ vô thức. "Nó chỉ đơn giản là thế. Tất cả các ngôi sao đều nhầm chỗ."



"Tôi cho là tôi nên muốn thấy bầu trời phương Nam." Daphne trầm ngâm. "Nếu tôi được đưa tới từ nước ngoài và được chưng diện, và trở thành loại phụ nữ đàn ông viết thơ ca ngợi, tôi tin tôi nên muốn đi du lịch."



"Cô chính là loại phụ nữ mà đàn ông viết thơ về," Simon khẽ nghiêng đầu chế nhạo, nhắc cô, "chỉ là đó là một bài thơ quá tệ."



Daphne bật cười. "Ồ, đừng trêu tôi chứ. Điều đó thật lý thú. Ngày đầu tiên trong đời tôi với sáu người đến thăm, và Neville Binsby thực sự đã viết một bài thơ."



"Bảy người đến thăm," Simon sửa lại, "bao gồm cả tôi."



"Bảy tính luôn cả anh. Nhưng anh không thật sự được tính."



"Cô làm tôi tổn thương." Anh chọc, bắt chước y hệt động tác của Colin. "Ồ, cô mới làm tôi tổn thương làm sao."



"Có lẽ anh cũng nên nghĩ đến công việc ở nhà hát đi."



"Có lẽ không." Anh đáp trả.



Cô mỉm cười nhẹ nhàng. "Có lẽ không. Nhưng những gì tôi định nói là, cô gái Anh quốc nhạt nhẽo chính là tôi đây, tôi không có mong muốn đi bất cứ nơi nào khác. Tôi hạnh phúc ở đây."



Simon lắc đầu, một ánh nhìn lạ lùng, gần như ánh điện lóe lên trong mắt anh. "Cô không nhạt nhẽo. Và" – giọng anh vỡ xuống thành một tiếng thì thầm đầy cảm xúc – "Tôi vui vì cô hạnh phúc. Tôi không biết nhiều người thực sự hạnh phúc."



Daphne ngước nhìn lên anh, và chậm rãi, việc anh đang dần nhích lại gần cô trở nên rõ ràng. Không hiểu sao, cô ngờ rằng anh thậm chí có nhận ra điều đó, nhưng người anh đang chòng chành bên cô, và cô nhận thấy nó khiến cô gần như không dứt mắt được ra khỏi anh.



"Simon?" Cô thì thầm.



"Mọi người ở quanh đây đấy." Anh nói, giọng nghèn nghẹt kỳ lạ.



Daphne quay đầu lại góc của sân hiên. Những tiếng xì xào cô nghe được đã biến mất, nhưng nó chỉ có nghĩa những người ở cạnh họ lúc trước đang nghe trộm.



Trước mặt cô, khu vườn như một dấu hiệu. Nếu đây là một buổi dạ vũ của London, sẽ không có nơi nào để đi qua sân hiên, nhưng bà Trowbridge kiêu hãnh với chính bản thân vì sự khác biệt, và do đó luôn tổ chức các buổi dạ vũ hàng năm của bà tại ngôi nhà thứ hai ở Hampstead Heath. Nó xa hơn mười dặm so với Mayfair, nhưng có lẽ cũng tốt trong một thế giới khác. Những ngôi nhà thanh lịch điểm xuyết những mạng che màu xanh non, và trong khu vườn của bà Trowbridge, đầy những cây cùng khóm hoa, những lùm cây bụi và bờ rào – nơi góc tối, nơi mà một cặp tình nhân có thể chìm đắm trong nhau.



Daphne cảm thấy bị cái gì đó hoang dã và xấu xa tóm lấy. "Hãy ra vườn nào." Cô nói một cách dịu dàng.



"Chúng ta không thể."



"Chúng ta phải đi."



"Chúng ta không thể."



Sự tuyệt vọng trong giọng nói Simon nói cho cô mọi thứ mà cô cần biết. Anh muốn cô. Anh khát khao cô. Anh phát cuồng vì cô.



Daphne cảm thấy như trái tim cô đang ngân lên giai điệu từ Cây Sáo Ma Thuật, hoang dại nhào lộn như vượt quá hơn cả quãng C.



Và cô nghĩ – sẽ ra sao nếu cô hôn anh? Nếu cô kéo anh vào vườn, nghiêng đầu và cảm nhận môi anh chạm vào môi cô? Anh có nhận ra cô yêu anh nhiều đến thế nào không? Anh có thể nảy sinh tình yêu với cô đến mức nào?



Và có lẽ – chỉ có lẽ anh sẽ nhận ra cô hạnh phúc đến nhường nào với điều đó. Sau đó có lẽ anh sẽ thôi nói về việc kiên quyết tránh né hôn nhân.



"Tôi chuẩn bị có một cuộc đi dạo vào vườn đây." Cô thông báo. "Anh có thể đi theo nếu anh muốn."



Khi cô bước đi – chậm rãi, để anh có thể bắt kịp – cô nghe anh làu bàu một lời nguyền rủa độc địa, rồi cô nghe những tiếng bước chân anh thu ngắn khoảng cách giữa họ.



"Daphne, chuyện này thật điên rồ." Simon nói, nhưng âm thanh khàn khàn của giọng anh cho cô biết anh đang cố gắng cùng cực để tự thuyết phục chính anh hơn là cô. Cô không nói gì, chỉ đi nhanh hơn sâu vào khu vườn.



"Vì Chúa, đúng là phụ nữ, cô có nghe tôi chứ?" Tay anh chộp lấy cổ tay cô cứng ngắc, rồi xoay cô lại. "Tôi đã hứa với anh trai cô." Anh nói dữ dội. "Tôi đã thề."



Cô mỉm cười – nụ cười của người phụ nữ biết cô ấy muốn gì. "Vậy anh đi đi."



"Cô biết là tôi không thể. Tôi không thể để cô ngoài vườn không được bảo vệ. Ai đó có thể cố lợi dụng cô."



Daphne khẽ nhún vai một cách tao nhã và cố gắng ngọ nguậy tay để tự do khỏi sự níu chụp của anh.



Nhưng những ngón tay anh chỉ siết chặt hơn.



Và rồi, dù cô biết đây không phải mục đích của anh, cô để bản thân lôi kéo anh, chậm chạp di chuyển lại gần hơn cho đến khi họ chỉ cách nhau gần nửa mét.



Hơi thở Simon trở nên đứt quãng. "Đừn-g làm chuyện này, Daphne."



Cô cố gắng nói điều gì đó hài hước; cố nói điều gì đó cám dỗ. Nhưng vẻ cố tỏ ra can đảm của cô rơi rụng vào giây phút cuối cùng. Cô chưa bao giờ được hôn trước kia, và giờ cô có tất cả cơ hội, nhưng phải mời mọc để anh là người bắt đầu trước, cô không biết phải làm gì.



Những ngón tay anh nhẹ nới lỏng quanh cổ tay cô, nhưng rồi chúng giật mạnh, kéo cô lại với anh khi anh bước ra sau một bờ rào cao, được chạm trổ kỹ lưỡng.



Anh thầm thì tên cô, chạm vào má cô.



Mắt cô mở lớn, môi hé ra.



Và rồi cuối cùng, đó là điều không thể tránh được.