Công Tước
Chương 1020 : Bạn cùng nhà
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Cô cảm thấy những gì Công tước đại nhân nói cứ như đang vui đùa để giết thời gian.
Ngày tháng buồn chán không có gì làm thì đánh bài đi.
Thời gian cũng sẽ trôi qua thôi, cứ xem như đang chơi một trò chơi.
Con người cũng có thể xem là trò chơi được sao? Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, lập tức nghĩ đến chuyện không nên nghĩ tới, giơ tay che miệng, trừng to mắt, có phải cô đã1nghĩ xấu rồi không?
Hơn nữa, anh Tiểu Bảo là người cao quý như vậy, dù có muốn chơi cũng không thể xem đó là món đồ chơi nhỉ?
Cô không kìm được mà run lẩy bẩy, vội vàng đẩy cửa xe đang mở một nửa ra: “Anh Tiểu Bảo, tôi phải về đây!” Công tước đại nhân buông cánh tay cô ra: “Ừ, Tiểu Ngũ có thể suy nghĩ lời anh nói được không?” Cung Ngũ ngập ngừng rồi nói: “Tôi sẽ suy nghĩ.” Cô8trả lời khá qua loa, nhưng Công tước đại nhân không hỏi thêm nữa.
Bộ Tiểu Bát vừa tắm sạch sẽ xong, nghe thấy tiếng Cung Ngũ thì mặc một chiếc quần nhỏ hình Spider man chạy ra, giơ cánh tay nhỏ lên hét: “Chị!”
Cung Ngũ vội vàng bể cậu lên: “Sao mặc thế này mà chạy ra đây? Còn đi chân không nữa, mẹ đánh vào mông đấy!”
Bộ Tiểu Bát đạp chân lung tung: “Chị không dẫn Tiểu Bát đi chơi!” “Hôm nay chị2đi thi, không dẫn theo em được. Lần sau ra ngoài sẽ cho em đi cùng, có được không?” Cung Ngũ cười hì hì nói. Nhạc Mỹ Giảo đứng ở cửa, trừng mắt nhìn Bộ Tiểu Bát một cái: “Vừa tắm xong nghe thấy tiếng con thì nó chạy ra đây. Chân phải rửa lại đấy.” Bộ Tiểu Bát lắc lắc chân nhỏ trong bồn tắm, cậu nhóc cười hì hì, sau đó được Nhạc Mỹ Giảo quấn khăn tắm bể trở ra, còn4diễn cảnh tình cảm thắm thiết với Cung Ngũ, giơ cánh tay nhỏ về phía Cung Ngũ: “Chị...” “Tiểu Bát mặc quần áo vào đi, trần như nhộng thể kia không xấu hổ à? Đã là đàn ông con trai rồi đấy!” Bộ Tiểu Bát ôm lấy cổ của Nhạc Mỹ Giảo, cơ thể trần trụi bị bà bế đi.
Cung Ngũ nhìn đồng hồ thấy đã không còn sớm, cô phải mau chóng đi ngủ thôi. Bộ Tiểu Bát tắm xong thì cũng bị Nhạc Mỹ Giảo bế đi ngủ. Cung Ngũ tắm xong thì nằm trên giường, mở to mắt nhìn nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh Công tước đại nhân nói những lời đó với cô.
Yến Đại Bảo bĩu môi: “Mami không cho ba làm chuyện xấu thì phải làm sao?”
Cung Ngũ: “Chú Yên nếu không phải cầm súng thì là bazooka gì đó, có thể mang đi hù dọa người khác, dù sao thì đó cũng là chuyện tốt, không phải là chuyện xấu. Yến Đại Bảo cậu suy nghĩ xem, chuyện đại sự cả đời của Lam Anh, nhiều người như vậy mà không thể làm chủ, có phải rất quá đáng rồi không?”
Tâm trạng Cung Ngũ rất mâu thuẫn, có cảm giác hi vọng Yến Đại Bảo và Yến Hồi thật sự tìm tới dạy cho họ hàng của Lam Anh một trận, nhưng lại sợ hai cha con nhà đó lại giáo huấn ra tai họa, lỡ làm người ta thật sự bị thương thì sẽ biến thành có ý tốt mà làm hỏng chuyện.
Yến Đại Bảo hiểm khi thấy Cung Ngũ lo sợ, vừa nghe cô nói làm chuyện tốt gì đó thì lập tức nhảy lên nói: “Đúng vậy, rõ ràng là đang làm chuyện tốt mà!”
Cô vội cúp máy, chạy đi tìm Yến Hồi: “Ba ơi!”
Yến Hồi khoanh tay, xị mặt tức giận, nhìn thấy Yến Đại Bảo đến, vội vàng giơ tay cào cào đầu tóc rối bù, không muốn hình tượng quang vinh vĩ đại bị sụp đổ trước mặt con gái, “Yến Đại Bảo!” “Ba, Tiểu Ngũ nói rồi, chúng ta đến giúp Lam Anh là làm chuyện tốt, không phải làm chuyện xấu.” Yến Hồi lập tức nhảy lên: “Ba đã nói rồi mà! Vẫn là con bé xấu xí kia hiểu chuyện!”
Ông ta cùng Yến Đại Bảo chạy ra cửa, nhìn xung quanh, lấy một cây súng bazooka từ trong bình hoa to ra, chạy biến đi luôn.
Triển Tiểu Liên nghe thấy ngoài phòng khách ồn ào lộn xộn, lúc bà bước ra thì không nhìn thấy ai, hỏi cô giúp việc: “Đại Bảo và ba nó đâu?”
“Hình như vừa nói làm chuyện xấu gì đó, sau đó ra ngoài rồi.” “Làm chuyện xấu?” Triển Tiểu Liên trừng mắt, “Hai cha con bọn họ cùng đi làm chuyện xấu?”