Công Tước
Chương 1021 : Bạn cùng nhà
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Công tước đại nhân xuất viện được một thời gian, sau khi trở về thì đều ở trong phòng, anh muốn ra ngoài nhất định là có mục đích. Triển Tiểu Liên lẩm bẩm thì nhìn thấy Công tước đại nhân cầm áo khoác đi ra ngoài: “Mami, con phải ra ngoài một chuyến.”
“Con đi đâu thế?”
Công tước đại nhân1mỉm cười với bà, nói: “Con đi xem Đại Bảo và chủ Yến.” Triển Tiểu Liên liếc nhìn anh, “Tiểu Ngũ cũng đi à?”
Công tước đại nhân ngập ngừng, không nói gì, sau đó xoay người bỏ đi. Nhận được điện thoại của Yến Đại Bảo, Cung Ngũ chạy đi thay quần áo, vốn không định dẫn theo Bộ Tiểu8Bát nhưng Bộ Tiểu Bát lại rất nhạy cảm với chuyện Cung Ngũ ra khỏi cửa. Cậu nhóc vội cởi áo thun trên người sau đó chọn quần áo mà cậu cảm thấy đẹp trai ngất trời mặc vào, tuy mặc xộc xệch nhưng khi Cung Ngũ bước ra thì cậu cũng đã thay đồ xong. Cung Ngũ bước ra,2Bộ Tiểu Bát liền đứng cản trước mặt, nhìn cô bằng ánh mắt long lanh.
Cung Ngũ: “...” Bộ Tiểu Bát hỏi: “Chị chuẩn bị ra ngoài à? Tiểu Bát đi cùng chị có được không?” Cung Ngũ mím môi: “Ừ, Tiểu Bát rất ngoan, đã tự thay đồ xong rồi à?” Sao không cắt được cái đuôi này thế nhỉ?4Cô ngồi xổm xuống giúp cậu chỉnh lại quần áo, nói với cô giúp việc một tiếng rồi dẫn Bộ Tiểu Bát ra ngoài.
Xe đã chạy được nửa đường, Cung Ngũ mới nhớ ra cô quên mang sữa cho Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Bát không hề bận tâm nói: “Không sao cả, anh có mang theo mà.” Cung Ngũ: “...”. Nhìn thấy Yến Đại Bảo và Cung Ngũ xuất hiện trước cửa nhà, Lam Anh vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Ngũ? Đại Bảo? Sao... sao các cậu lại đến đây?”
Cô sống trong một khu vực nhỏ sạch sẽ, căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, trong nhà còn có hai cô gái khác sống cùng, hai cô gái đó Yến Đại Bảo đều biết, “Ơ: Hai cậu không phải ở lớp khác à?”
Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, cậu quen à?”
Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, người ta rõ ràng là sống chung với Lam Anh mà. Anh Anh có phải cậu sống cùng với các cậu ấy không?” Lam Anh như vừa bừng tỉnh sau cơn mơ, cô gật đầu: “Đúng vậy! Bọn tớ ở cùng nhau!” Cô xoay đầu lại mỉm cười với hai cô gái kia, nói: “Đúng không? Chúng ta thuê nhà cùng nhau!” Yến Đại Bảo gật đầu: “Tớ biết rồi, người họ hàng của cậu nhất định cho rằng cậu sống trong nhà sẽ gây chuyện phiền phức nên mới đuổi cậu ra ngoài, có đúng không?”
Lam Anh mím môi, cơ thể và căng thẳng mà đang ở trong trạng thái siết chặt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cung Ngũ ngồi bên cạnh đột nhiên vỗ một cái lên người Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, cậu ngốc à? Họ hàng của cậu ấy giúp cậu ấy tìm nhà thuê bên ngoài, không để cậu ấy lưu lạc đầu đường xó chợ là đã rất tốt rồi. Còn chuyện ông ta không cho Lam Anh tự tìm đối tượng, thật sự là đáng phải giáo huấn!”
Yến Đại Bảo lập tức nắm tay lại: “Đúng vậy! Dạy dỗ ông ta! Ba ơi!” Yến Hồi ngẩng đầu: “Yến Đại Bảo con nói xem phải làm sao.” “Phải dạy bảo ông ta, để cho ông ta biết ông ta đã quá lạc hậu rồi! Hứ, Anh Anh của chúng ta là một cô gái xinh đẹp như vậy, sao có thể để người khác bắt nạt? Anh Anh cậu phải dùng võ mà cậu học được để đối phó ông ta! Tốt nhất là phải đánh cho ba mẹ ông ta cũng nhìn không ra, có đúng không Tiếu Ngũ?”
Cung Ngũ lau mồ hôi: “Như vậy không được, làm vậy người ta sẽ nói Lam Anh không biết cảm kích mà lấy oán báo ân. Tớ cảm thấy chúng ta phải cho họ hàng của Lam Anh biết rằng bây giờ ai cũng có quyền tự do lựa chọn bạn đời của mình.” Cô lại hỏi Yến Hồi: “Chú Yên chú nói xem có đúng không?”
Yến Hồi xoa quai hàm, nói: “Ừ, lời của con bé xấu xí này nói có lý hơn những gì bà tám ở nhà kia nói, bà tám đáng chết đó suốt ngày chỉ biết mắng người thôi!”
Cung Ngũ nịnh nọt: “Chú Yến, đó là hành động yêu thương công khai mà, rõ ràng là tình cảm của cô Triển và chú Yên rất tốt nên mới như vậy.”