Công Tước

Chương 1048 : Ký túc xá ơi là ký túc xá!

Ngày đăng: 18:23 30/04/20


Cung Ngũ vắt vẻo dựa vào lan can nhìn theo bóng Lý Tư Không đi xa dần, chép miệng: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu hai Lý tuyệt vời quá, thật ngưỡng mộ!”



Công tước đại nhân liếc nhìn cô, “Nếu như Tiểu Ngũ thích, em có thể giao lưu với tay cưỡi ngựa xuất sắc nhất của trường ngựa này. Tuy bây giờ ông ta đã nghỉ hưu nhưng vẫn thường xuyên đến đây thăm thú, chạy một vài vòng. Lý Tư Không cũng là được ông ấy dạy cưỡi ngựa đó.” Vốn dĩ Cung Ngũ đã cảm thấy1Lý Tư Không rất lợi hại rồi, nghe Công tước đại nhân nói vậy, cô càng tò mò hơn quay sang nhìn Công tước đại nhân, “Còn giỏi hơn cả cậu hai Lý cơ à?” Công tước đại nhân mỉm cười nhìn cô: “Là thầy của cậu ấy, về mặt kỹ thuật đương nhiên là giỏi hơn rồi. Nhưng Lý Tư Không còn trẻ, còn có nhiều cơ hội rèn luyện hơn nữa.”



Tuyệt đối không thể để Tiểu Ngũ cảm thấy Lý Tư Không có gì tốt được, đây là nguyên tắc cơ bản nhất.



Quay lại liếc nhìn bóng8lưng Lý Tư Không, Công tước đại nhân dẫn Cung Ngũ đi dạo dọc trường đua ngựa.



Công tước đại nhân dường như đang cố ý muốn dẫn cô đến một nơi nào đó. Cung Ngũ liếc nhìn anh một cái, đi về phía trước như đi dạo bình thường.



Không bao lâu sau, khi gặp phải người quen của Công tước đại nhân ở hàng rào bên cạnh trường đua ngựa, Công tước đại nhân trang trọng lễ phép gật đầu thể hiện thành ý với một ông lão: “Ông Majholi, rất vui được gặp ông ở đây.” Ông cụ2lập tức hành lễ với Công tước đại nhân: “Ngài Edward tôn kính, rất vui được gặp ngài.” Rồi nhìn sang Cung Ngũ, mỉm cười thể hiện thành ý với Cung Ngũ: “Cô gái xinh đẹp, rất vinh hạnh được gặp cô, nghe nói ngài Edward có một vị hôn thê xinh đẹp đến từ phương Đông, chắc hẳn là cô rồi!”
Công tước đại nhân tươi cười rạng rỡ: “Ông Majholi vẫn còn nhớ chuyện xưa cũ rồi, đúng là hổ thẹn. Nay đã kém hơn xưa nhiều rồi.”



Vừa nghe Công tước đại nhân nói vậy, ông cụ lập tức lắc đầu: “Vậy sao? Vừa hay tôi cũng mới tới, vốn dĩ định xem qua xem sao, nghe ngài Edward nói vậy, bỗng nhiên có lòng muốn phân cao thấp, chúng ta cùng xem xem ai sẽ thắng ai.”



Cung Ngũ trợn tròn mắt, “Hả? Muốn thi đấu sao?”



Công tước đại nhân híp mắt cười nói, “Tôi và ông Majholi đây cũng không có cơ hội thường xuyên gặp nhau, hiếm khi mới thấy ông có yêu cầu này, người đã từng làm học trò như tôi đương nhiên phải nghe theo rồi, mong ông nương tay, giữ lại cho tôi chút thể diện.”



Ông cụ cười vang, lên tiếng chào Cung Ngũ, rồi hai người cùng đi thay đồ.



Người ở trường đua ngựa vừa nghe nói Công tước đại nhân và ông cụ đua cưỡi ngựa, liền sắp xếp trường đua ngựa trong thời gian ngắn nhất, rồi nhanh chóng vạch ra điểm xuất phát và điểm đích. Nhân viên cũng nhanh chóng vào vị trí, đến khi hai người thay đồ xong đi ra, bên ngoài đã được sắp xếp đâu ra đấy.



Một cuộc đua ngựa đơn thuần, nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại thử thách kỹ thuật cực kỳ lớn. Đầu óc Cung Ngũ mờ mịt. Vốn dĩ cô đã định đi về, nhưng Công tước đại nhân lại dẫn cô đi gặp ông cụ kia, sau đó hai người bắt đầu thi đấu. Người và ngựa đều đã vào vị trí, còn có cả nhân viên công tác đặc biệt mang một chiếc ghế đến cho Cung Ngũ: “Ngũ tiểu thư, mời cô ngồi tạm đây một lát.” Một chiếc ô che nắng lớn được khênh tới, một chiếc bàn nhỏ bày đầy đồ ăn vặt cũng được chuyển đến. Cung Ngũ ngồi dưới bóng râm, bên cạnh hàng rào, ở vị trí tầm nhìn đẹp nhất ăn đồ ăn vặt xem thi đấu.