Công Tước

Chương 1049 : Ký túc xá ơi là ký túc xá!

Ngày đăng: 18:23 30/04/20


Khi Lý Tư Không quay lại đã nhìn thấy một chú vịt vàng ngồi hưởng thụ vô cùng thoải mái giữa một bầy hạc. Anh ta gãi đầu: “Chuyện gì thế này? Thế này là thế nào? Đồ kẹt sỉ này, cô...”1Quay đầu lại nhìn Công tước đại nhân và ông Majholi, “Ôi, đây là... sắp thi đấu à?!”



Cung Ngũ hít mũi, liếc nhìn anh ta, nói: “Ừ, nói là muốn thi đấu đấy.”



“Chuyện gì xảy ra thế? Đang yên đang lành sao8lại muốn thi đấu” Lý Tự Không buồn bực, ghé mông ngồi lên bàn, cầm đồ ăn vặt lên ăn, “Ăn no rửng mỡ rồi à? Ông Majholi già đét rồi còn chạy được nữa không? Thế này rõ ràng là tạo2cơ hội cho cậu ta được dịp thể hiện à?”



Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn Lý Tư Không, hỏi: “Ông Majholi có phải là thầy dạy của anh không?” “Đúng vậy, nhưng mà già rồi mà, bây giờ chắc chắn là không4bằng tôi được nữa rồi.” Lý Tư Không ném đồ ăn vặt vào trong miệng, nói nhẹ như không, “Nếu mà ông ta muốn thi đấu với Bảo thì chắc chắn là thua không còn mảnh giáp luôn, già lõi rồi còn gì.”



Cung Ngũ nói: “Anh Tiểu Bảo nói rồi, đã rất lâu rồi anh ấy không tập luyện, chưa biết kết quả thế nào đâu.”



Đồng hồ đếm ngược đã được chuyển đến, chạy ba vòng quanh trường đua, ai hết ít thời gian hơn thì người đó giành chiến thắng. Lý Tư Không nhìn xem động tĩnh trên trường đua ngựa, “Thế mỗi sáng cậu ta chơi à? Chẳng qua chỉ không tập chạy nhanh thôi. Haizz, sao lại gặp phải ông Majholi chứ?” Cung Ngũ trợn mắt, “Chắc là trùng hợp thôi chứ. Tôi thấy anh cưỡi ngựa cũng giỏi lắm, còn giỏi hơn cả tôi, lợi hại!”



Lý Tư Không đắc ý: “Đương nhiên. Phải xem xem tôi là ai chứ.”



“Vậy nếu mà so với anh Tiểu Bảo thì ai giỏi hơn?” Cung Ngũ tò mò.



Lý Tư Không liếc nhìn cô, rồi lại liếc nhìn Công tước đại nhân đang ở trên trường đua, bỗng nhiên hỏi: “Có phải cô cũng hỏi Bảo như vậy không?”



Cung Ngũ lắc đầu: “Không đầu, chẳng qua tôi chỉ thấy anh cưỡi ngựa giỏi thôi!” Lý Tư Không lại hỏi: “Vậy cô nói với cậu ta là thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi cũng giỏi đúng không?”



Cung Ngũ gật đầu: “Đúng rồi, anh đừng tưởng là tôi khen anh nhé, tôi chỉ nói vu vơ thôi. Anh đừng có đắc ý đến phổng mũi lên đấy!”



“Cô tưởng tôi là trẻ con ba tuổi à?” Lý Tư Không vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa tức giận lẩm bẩm: “... Khốn nạn, không cho người khác khen tôi à, cứ bắt cô ấy phải nhìn thấy bản lĩnh của cậu à? Có thấy ấu trĩ không? Ba tuổi! Cậu đổi tên thành Celt Ba Tuổi đi, không được thì thành Phí Ba Tuổi cũng được đấy...”



“Này cậu hai Lý, anh đang lẩu bầu một mình cái gì đấy?” Cung Ngũ ngẩng lên nhìn anh ta.




Trên địa bàn của người ta, đúng thời điểm quan trọng người ta đang khổ sở theo đuổi lại cô vợ chưa cưới nhỏ, anh ta không nên để lửa cháy vào mình thì hơn.



Trong khi Lý Tư Không không dám nói chuyện với Cung Ngũ thì Công tước đại nhân đang dịu dàng nói với cô: “Trước khi trường học chưa đưa ra phương án giải quyết, Tiểu Ngũ chỉ có thể tạm thời chịu thiệt ở lại phủ Công tước rồi, đợi sau khi trường học thông báo rồi anh sẽ trưng cầu ý kiến của Tiểu Ngũ và cô Nhạc, cho nên Tiểu Ngũ không cần phải lo lắng.”



“Ờ, tôi không lo lắng.” Cung Ngũ trả lời, “Tôi đang sợ ở lại đây sẽ gây thêm rắc rối cho anh Tiểu Bảo thôi.” “Không đâu.” Anh cười nói: “Anh đang cầu còn không được, sao lại thấy Tiểu Ngũ gây rắc rối cho anh chứ?”



Lý Tư Không trợn mắt lườm, nói: “Dù sao thì phủ Công tước cũng to như vậy, có thêm một người thì cũng thêm náo nhiệt. Người nào đó đã đáng thương ở phủ Công tước bao năm rồi, khó khăn lắm đổ keo kiệt cô mới quay lại ở, chắc là cậu ta ngủ mơ cũng cười, sáng dậy cũng được nhìn thấy gương mặt mới ngoài đám người làm rồi.”



Sau đó anh ta thở dài đầy phô trương, “Ôi, có một người nào đó quả thực là quá thảm, bao năm rồi cũng vẫn chỉ có một mình, khó khăn lắm mới gặp được một người thì lại bị người ta cướp đi mất, cậu có còn là người không hả?”



Công tước đại nhân chỉ nhìn về phía trước, không nói gì.



Cung Ngũ chậm rãi đi theo anh, sau đó quay lại trừng mắt nhìn Lý Tư Không: Anh nói linh tinh cái gì đấy? Đáng lẽ ra chẳng có gì cả, nhìn cái vẻ mặt ưu thương của anh đi, anh là cái đồ bạn heo gì đấy? Anh là phường ác ôn nào chuyên dùng dao khoét sâu vào tim người khác thế:



Lý Tư Không xua tay, nháy mắt: Tôi nói thật mà. Trước đây năm nào cậu ta cũng trông chờ đến kỳ nghỉ, bởi vì chỉ khi đến kỳ nghỉ bọn tôi mới đến chơi với cậu ta.



Cung Ngũ chun mũi lại, quay đầu sang, chủ động nói: “Anh Tiểu Bảo, anh không cần phải để ý đến tôi. Dù sao thì anh cũng hiểu con người tôi rồi, tôi không thích nhất là gây rắc rối cho người khác. Hàng ngày anh Tiểu Bảo đều rất bận rộn, nếu như tôi ở đây mấy ngày, anh Tiểu Bảo thấy không rắc rối, cũng không gây thêm gánh nặng gì cho anh Tiểu Bảo, thì tôi cũng rất vui khi được ở lại chỗ anh Tiểu Bảo mấy ngày. Nhưng sau khi trường học giải quyết xong, tôi vẫn sẽ quay về đó.” Hơi ngưng lại một chút, cô nói tiếp, “Tôi chúc anh Tiểu Bảo mọi việc đều ổn.”



Công tước đại nhân gật đầu: “Anh biết, Tiểu Ngũ cũng biết con người anh rồi đấy. Anh luôn bận rộn suốt ngày. Mấy ngày Tiểu Ngũ ở lại đây, có lẽ anh cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc cho em được, Tiểu Ngũ đừng cảm thấy bị tiếp đón không được chu đáo là được, có chuyện gì thì cứ dặn dò quản gia, quản gia sẽ giải quyết giúp em.”



Cung Ngũ gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi.”



Lý Tư Không ở bên cạnh buồn phiền ngửa đầu lên nhìn trời. Anh ta cũng muốn tìm một người phụ nữ để được như vậy, cảm thấy như vậy rất thú vị, nhưng đừng có gây nhau quá lâu, anh ta sợ nếu gây nhau quá lâu anh ta sẽ một cước đá bay người phụ nữ đó đến nơi nào đó không tìm lại được nữa.