Công Tước
Chương 1054 : Đề tài về sự tin tưởng
Ngày đăng: 18:23 30/04/20
Cung Ngũ lại ra ngoài chơi vào thứ bảy. - Điều này gần như đã trở thành quy luật. Cứ đến thứ bảy chủ nhật, cô lại vui vẻ đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè.1Lần này ra ngoài nấu cơm dã ngoại, Cung Ngũ phụ trách mang theo than để nướng. Cô lấy một túi than ở chỗ nhà bếp, cho vào túi lưới và túi ni lông xách đi.8Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ, em xách cái gì thế?”
“Ồ, than để nướng.” Cung Ngũ lau mồ hôi, “Tôi lấy ở chỗ nhà bếp.” Cô liếc nhìn qua cảm thấy anh mới là chủ2nhân, “Hay là tôi trả anh ít tiền nhé, anh xem xem túi than này hết bao nhiêu tiền?” Công tước đại nhân: “...” Nói không đau lòng tức là nói dối.
Cô nhóc này đúng là4một người khách thuê trọ đạt chuẩn, chuyện gì cũng nói đến tiền, giống như thể sau khi cô trả chút tiền rồi thì làm gì cũng sẽ thấy yên tâm hơn vậy. Nhưng cô không biết hành vi như vậy lại là một dao đâm sâu vào trong tim Công tước đại nhân.
Theo lời Lý Tư Không, đây chính là tự làm tự chịu, thật là đáng đời mà!
Công tước đại nhân tặng cho Lý Tư Không một cái trừng mắt sắc lạnh, sau đó nhìn sang một bên, không nói lời nào. Còn nhớ lúc đầu khi anh đi tìm cô, cô nói sau khi cô rời khỏi anh, cô đã kết giao được bạn bè ở trường, có những người bạn mới, sẽ không chỉ xoay quanh một mình anh nữa, sẽ không còn phải sợ rằng sau khi rời khỏi một người sẽ không tìm được người khác để chơi cùng nữa.
Ngoài bạn trai ra, cô còn có bạn bè nữa.
Đó cũng là nguyên nhân khiến anh cam chịu trừng mắt đứng nhìn cô ra khỏi nhà. Sau khi cô đã có những người bạn tốt mới, nếu như anh còn cố tình can dự vào thì sẽ chỉ khiến cô cảm thấy ở bên cạnh anh càng khó chịu hơn mà thôi.
Lý Tư Không đi theo sau, nhìn Công tước đại nhân ngồi lên xe, khom lưng nhìn vào bên trong qua cửa kính xe, hỏi: “Bảo, nhỡ chẳng may, ừm, tôi nói là nhỡ chẳng may đồ keo kiệt kia hỏi đến thì tôi phải trả lời thế nào?” Hòa Húc trừng mắt nhìn Lý Tư Không, “Màu Thầu!” Lý Tư Không trợn tròn mắt, “Thôi thôi thôi, không nói thì thôi, vậy xem tôi vui vẻ nói thế nào kệ tôi vậy.”
Anh ta lùi về phía sau một bước, vẫy tay với Công tước đại nhân. Đúng lúc xe chuẩn bị đi, Công tước đại nhân bỗng hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, miệng nói: “Đừng để cô ấy biết.”
Lý Tư Không tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Lại nữa rồi. Trước đây dạy dỗ cậu còn chưa đủ hả? Mỗi lần cậu làm thí nghiệm, có lần nào không ngủ một giấc dài năm ba ngày hả? Cậu đang sợ ngủ một giấc rồi sẽ không được nhìn thấy cô ấy nữa hả?” Anh ta cho hai tay vào túi quần, làu bàu nói: “Bảo, ông đây nói cho cậu nghe này, ông đây không nhẫn nại được như cậu, cậu mà chết thì ông đây sẽ ngay lập tức cướp cô ấy về làm áp trại phu nhân. Ông đấy thích cô ấy cũng chẳng phải là bí mật gì, không sợ cậu biết.”
Công tước đại nhân vẫn không động đậy, nhưng một lúc sau mới nói tiếp: “Cô ấy sẽ đến tìm tôi, tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy... dáng vẻ của tôi lúc đó.” Lần này Lý Tư Không không nói gì, chỉ mím môi đứng yên tại chỗ.
Xe từ từ rời đi về phía tòa lâu đài.
Lý Tư Không chậm rãi trở về phủ Công tước, đi vào phòng làm việc bật đèn lên sau đó đi vào phòng mình.