Công Tước
Chương 1069 : Binh đoàn lính đánh thuê
Ngày đăng: 18:23 30/04/20
Dung Trần đi phía trước quay đầu lại, vẻ mặt tò mò hỏi: “Sao lại không đi nữa? Sắp đến nơi rồi!” Anh ta giơ tay ra với cô: “Đến đây đi, khó khăn lắm tôi mới được kéo cô một cái, tôi không tin ngài Edward còn1có thể làm gì được tôi.” Đèn pin trong tay anh ta chiều vị trí dưới chân cô. Anh ta ở chỗ tối, Cung Ngủ không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh ta, nhưng chắc chắn anh có thể nhìn được toàn bộ ngũ quan và8biểu cảm của cô.
Cung Ngũ cười với anh ta, hàm răng trắng sáng vô cùng nổi bật trong ánh sáng đèn pin, nói với vẻ ghét bỏ: “Ai cần anh dắt chứ, anh tưởng tôi giống như bọn Winnie à!” Nhắc đến Winnie, cô lại thở dài, “Không2nghe được tiếng còi nữa rồi, không biết Winnie đã đi ra ngoài chưa?”
Dung Trần đáp: “Chưa ra được bên ngoài thì cũng gần đến nơi rồi, có lẽ là đi được quá nửa đường rồi, đừng lo.” Cung Ngũ đáp lại một tiếng, sau đó từ từ4đuổi theo, cô hỏi: “Tối qua cậu hai Lý đến hỏi tôi.” “Anh ta hỏi cái gì?” Dung Trần hỏi lại. Cung Ngũ nói: “Anh ta nói anh là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty của mẹ anh ta. Anh còn là bạn học của tôi, cho nên muốn xem biểu hiện của anh, nói không chừng còn có thể về Thanh Thành sớm.”
Dung Trần không quay đầu lại, mà chỉ cười, “Hơ.” “Sao vậy?” Cô bĩu môi, “Chẳng phải âm nhạc là tính mạng của anh à, chính anh nói thế cơ mà.”
“Ừm.” Anh ta đáp, “Nhưng mà, có rất nhiều thứ đại diện cho tính mạng của tôi.” “Còn có gì nữa?” Cô hỏi, vừa đi vừa móc điện thoại ra, rồi lại dừng bước, nói, “Thôi xong, vẫn đang chảy nước, tôi phải nhanh lên, điện thoại của tôi sắp tiêu tùng thật rồi!” Dung Trần quay lại: “Cùng lắm thì tôi đền cô một cái khác.” “Thật không?” Cung Ngũ hỏi, “Đền tôi điện thoại mới nhé? Tôi muốn có chiếc điện thoại đời mới nhất, anh đến tôi cái đó đi.”
“Điện thoại đó đắt lắm đấy!” Dung Trần tiếp tục đi về phía ánh sáng, “Cái đó phải một vạn đấy, này phòng đối diện, cô đang bóp cổ tôi đấy à?”
“Cái này của tôi còn đắt hơn, cái này là anh Tiểu Bảo tàng tôi đấy, tâm ý đầu tiên chính là vô giá.” Cô giận dữ nói.
Từ đầu đến cuối cô vẫn đi sau anh ta một bước, tay cầm một mảnh vải, bọc lấy điện thoại. Sau đó cô dựa vào một tảng đá, nói: “Tôi đi không nổi nữa rồi! Tôi muốn nghỉ ngơi một lát!” Dung Trần dừng bước, đi đến bên cạnh cô, “Đã gần đến chỗ đống lửa rồi, đến đó rồi nghỉ một thể có phải hơn không?”
“Anh quay lại đây, đồ tối treo trên ba lô bị rơi rồi.” Cô nói.
Dung Trần đứng tại chỗ do dự một lúc, rồi cất bước đi lại thật, anh ta đi đến trước mặt cô, hỏi: “Cái gì rơi rồi?” “Một cái móc treo Tiểu Bát tặng cho tôi, một chú vịt màu vàng, tôi treo trên ba lô, nhưng vừa rồi tôi không tìm thấy. Nếu như Tiểu Bát mà biết tôi làm mất nó rồi thì chắc chắn là sẽ rất tức giận.” Cô nói: “Chắc chắn là làm mất trên đường đến đây rồi, anh tìm giúp tôi đi, nhanh lên!”
Dung Trần cười, “Cả một quãng đường dài như vậy, tìm thế nào được? Đợi quay về mua một cái giống y hệt như vậy đi.” “Anh nhiều tiền lắm à?” Cung Ngũ trừng mắt, “Hơn nữa, ý nghĩa khác nhau mà...”
Nói xong, cô đẩy Dung Trần một cái, đẩy về phía đường ra, “Soi đèn pin chiếu đường cho tôi!”
Dung Trần thực sự chiếu đèn pin xuống phía dưới, Cung Ngũ khom người đi từ từ, vừa đi cô vừa cúi đầu nhìn những tảng đá dưới chân, đi thật cẩn thận.
Dung Trần không nói lời nào đi theo cô, sau đó anh ta nói: “Tôi nhớ trên ba lô của cô không treo thứ gì.” Cung Ngũ nói: “Chính tay tôi treo lên sao tôi lại không biết được chứ?” Giọng Dung Trần đượm ý cười: “Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ cúi xuống nhìn dưới đất, chầm chậm đi lại, cô đáp: “Hả?”
Vị trí đèn pin không hề di chuyển, Cung Ngũ ngẩng đầu lên, xoay người lại nhìn anh ta, “Cái gì vậy?” “Tiểu Ngũ biết rồi đúng không?” Anh ta hỏi. Ánh sáng chiếu lên người Tiểu Ngũ, hôm nay cô mặc áo màu trắng, ánh sáng tản ra xung quanh người cô, chiếu sáng cả gương mặt cô. Đó người Cung Ngũ quen thuộc, gương mặt của Dung Trần, nhưng lại ánh lên vài phần xa lạ.