Công Tước
Chương 1070 : Binh đoàn lính đánh thuê
Ngày đăng: 18:23 30/04/20
Cung Ngũ nhìn anh ta, “Dung Trần?”
Nụ cười trên mặt Dung Trần càng lớn hơn, anh nói: “Bước đầu tiên khi con người qua lại với nhau chính là bắt đầu từ tên gọi. Cho nên, tôi chưa bao giờ để cho người khác gọi tên tôi, còn tôi cũng không muốn gọi tên người khác. Như vậy, những người không liên quan sẽ không có áp lực gì.”
Biểu cảm trên gương mặt Cung Ngũ dần trở nên lạnh lùng.
Quả nhiên là đúng như cô nghĩ.
Cô hỏi: “Anh là ai?”
Dung Trần cười1nói: “Cô cứ coi tôi là Dung Trần là được rồi.” Cung Ngũ mím môi: “Đây không phải là vấn đề coi hay không coi, đó là tôi không muốn nghĩ Dung Trần thực sự xấu xa như vậy. Anh không phải là Dung Trần, vậy anh là ai? Sao anh lại biết ở Thanh Thành có một ca sĩ tên là Dung Trần?”
Dung Trần đi về phía cô một bước, Cung Ngũ bất giác lùi lại một bước, cô lại hỏi: “Anh có mục đích gì? Tôi không có tiền, còn8người... cũng có quá nhiều người xinh đẹp hơn tôi, sao anh phải lãng phí thời gian công sức với tôi làm gì?” Cô nhìn về phía đống lửa kia, hỏi thăm dò: “Anh và bọn họ... là đồng bọn, có đúng không?” Dung Trần vẫn cười nói: “Đúng vậy. Tôi và họ là đồng bọn. Tôi hao tốn công sức là để tìm được cô. Cô có thể coi như là tội ái mộ cô đi, như vậy có lẽ sẽ khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút.” Trong bóng2tối, bàn tay đang cầm điện thoại của Cung Ngũ do dự giây lát. Cô đang cân nhắc nếu mình chạy trốn khỏi con đường đi họ đã mất hơn ba giờ đồng hồ để đi khi nãy thì liệu nắm chắc được bao nhiêu. Vừa rồi xem ra đối phương có khoảng bảy tám người, hoặc là nhiều hơn, nơi này đen tối đường lại khó đi, tỷ lệ cô chạy trốn được là cực kỳ nhỏ... “Winnie và Carlisle, họ...”
“Họ ư?”Anh ta cười, nói: “Đáng để chúng tôi ra tay,4cũng cần phải có người ra giá mới được. Nếu không, vật chướng mắt chỉ có thể bỏ đi, cho nên nói là họ thực sự tốt số.”
“Ai tốt số thế?” Phía sau Dung Trần, mấy bóng người lần lượt đi ra khỏi bóng tối. Chừng sáu bảy người với các màu da khác nhau đang nhìn vào Cung Ngũ, ai nấy đều cao to vạm vỡ. Người cao to vạm vỡ nhất trong số đó, cơ bắp dường như được đánh một lớp dầu bóng, giống như bánh mì phết bơ, nhìn có vẻ đáng sợ đến dị thường.
Lúc nào dù ở đâu cũng có bốn nữ bảo vệ rõ ràng là đã được huấn luyện đặc biệt đi theo âm thầm bảo vệ Cung Ngũ, huống hồ là vị Công tước đó.
Nói xong, cô ta nhanh nhẹn chạy như bay về phía đó.
Cung Ngũ trốn được trận súng càn quét qua, tuy không hiểu được họ vừa hét lên cái gì với người ở bên kia, nhưng cô đoán được đại khái là bên kia muốn bắt người sống trở về. Dù sao thì Dung Trần trăm phương ngàn kế lừa cổ về đây nhưng không giết cô, rõ ràng là họ cần người sống. Nếu như cô chết thì tâm tư của Dung Trần chẳng phải đã uống phí rồi hay sao? Cung Ngũ bắn liên tiếp hai phát sóng quật ngã hai người, mà trong tay họ có nhiều súng hơn, cô không hề có chút phần thắng nào trong tay cả. Cổ trốn phía sau một tảng đá, mấy người cách đó không xa cũng chia nhau ra trốn lại.
Cô chỉ còn một viên đạn nữa.
Đập mạnh đầu mình hai cái, cô ngốc quá, cực kỳ ngu ngốc, lúc nào cũng làm những chuyện ngu ngốc.
Nhưng mà, thực sự cô không thể ngờ được. Nếu như thực sự có vấn đề, chẳng phải anh Tiểu Bảo phải phát hiện ra lâu rồi mới đúng chứ?
Anh Tiểu Bảo không cho cô ở cùng với Dung Trần, điều này chứng tỏ là Dung Trần có vấn đề mà. Cung Ngủ không biết có vấn đề ở chỗ nào, dù sao thì họ ở chung với nhau cùng đi chơi bao nhiêu lần rồi, ai có thể ngờ được rằng lần này đi thám hiểm, Dung Trần lại không còn là Dung Trần nữa chứ?
Cô vừa định ngước lên nhìn phía đối diện, bỗng nhiên có một bóng đèn trùm tới, trong lòng cô thầm kêu lên “thôi xong rồi”, tiếp đó cô bị người ta đập một cái vào gáy, trước mặt tối sầm lại, cô mất đi ý thức.