Công Tước

Chương 1078 : Hai mươi bốn tiếng (3)

Ngày đăng: 18:23 30/04/20


Màn hình điện thoại trở về màu đen.



Mặt Sẹo nhìn điện thoại bị cúp ngang, sắc mặt càng u ám, hắn ngẩng đầu: “Trước khi xuất phát, có đứa nào chùi mông chưa sạch không?” Xoay đầu1nhìn sang Sand: “Sand, dậy đi!”



Sand đang đè trên người Cung Ngũ ngẩng đầu dậy, “Đại ca, đây là thời điểm then chốt..” “Cứ dậy trước, muốn chơi phụ nữ thì lúc nào mà không được?” Hắn8lại nhìn sang mọi người xung quanh, hỏi: “Phải suy nghĩ thật kỹ cho tôi! Đừng để đến lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó thì hối hận đã không kịp nữa.”



Sand chống nửa người2dậy, một tay loạng choạng kéo dây kéo quần, trong miệng còn mắng thầm, tiện tay kéo Cung Ngũ lên. Trong cơn hỗn loạn Cung Ngũ che người mình lại, run cầm cập nắm chặt quần áo4cho người mình. Sand có chút không cam tâm cúi đầu, cắn mạnh một cái vào cổ cô: “Đợi giải quyết xong chuyện của đại ca... tiếp theo đó, bảo đảm sẽ cho cô quên hết vị hôn phu hay bạn trai gì đó của cô đi.” Người phụ nữ ở trong nhóm đi qua, sờ vào trong quần của hắn ta, nũng nịu mỉm cười nói với hắn ta: “Anh cần phụ nữ thì cứ tìm tôi, tôi không đẹp bằng cô ta à?”



Sand nâng mặt cô ta lên, cười xấc xược: “Ăn quen sơn hào hải vị rồi, phải đổi một món dưa cải ăn thử mùi vị mới mẻ.”



Người phụ nữ đó có chút không vui, hừ một tiếng.



Sand tiện tay bóp vòng một căng tròn của cô ta, khiến cô ta cười ngây dại.



Cung Ngũ ngồi dựa vào tường, khóe mắt liếc nhìn đám người đó, cẩn thận kéo quần lên, sợ động tác của mình to tiếng một chút sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ.



Nhưng rõ ràng đám người này hiện đang lo lắng chuyện gì đó, Sand đang liếc mắt đưa tình với người phụ nữ kia khiến cho tầm mắt của những người trẻ tuổi đều hướng về phía người phụ nữ đó, lúc này vẫn không ai thật sự chú ý đến cô.



Tuy người đàn ông da đen kia liên tục mỉm cười đầy ác ý với cô, khiến cô không kìm được mà muốn nôn ra, nhưng không có quá nhiều người nhìn dáng vẻ nhếch nhác lúc này của cô, làm cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô loạng choạng kéo quần lên, toàn thân đều đang run rẩy, mắt nhìn chằm chằm về một điểm, bên tai vang lên tiếng ong ong, là tiếng trêu đùa của đàn ông và phụ nữ, tiếng giận dữ, dường như đang tụ họp lại với nhau. Cung Ngũ vừa buồn nôn, vừa sợ hãi. Cô chỉ có thể cố gắng rúc vào trong góc, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.



Mặt Sẹo ở bên này vẫn đang truy hỏi, rốt cuộc là ai chưa chùi sạch mông để người khác nắm được điểm yếu của mình. Sự sống chết của người khác không liên quan đến bọn họ. Hắn ta chỉ quan tâm đến chuyện của mình, bằng không giữa các anh em sẽ xuất hiện sự ngăn cách. Sự ngăn cách này sẽ là điểm chí mạng khi bọn họ cùng thực hiện một nhiệm vụ nào đó sau này.




Cung Ngũ mím môi, tay vịn vào băng ghế, cẩn thận lùi vào trong, cách xa hai người đó một chút.



Sand nở nụ cười xấc xược với người phụ nữ kia: “Cô không nói thì đại ca sẽ không biết. Thế nào? Sợ cô ta cướp mất sự sủng ái của cô? Yên tâm, tôi cũng giống như bọn người đại ca, người phụ nữ chúng tôi thích nhất vẫn luôn là cô.” Hắn ta vỗ vào mông người phụ nữ đó một cái, “Nửa tiếng đồng hồ. Theo sở thích mà nói, tôi không muốn có người đứng nhìn chút nào.”



Người phụ nữ đó cắn môi, bờ môi đỏ suýt chút bị cô ta cắn chảy cả máu.



Cung Ngũ liếc mắt nhìn bên này, mím môi không nói gì, ngoan ngoãn làm một con tin đúng nghĩa.



Sand lại nói một loạt những lời đường mật với người phụ nữ kia, cô ta cuối cùng cũng không chịu được sự dỗ dành của hắn ta mà xoay người bỏ đi, trước khi đi còn chu đáo mà đóng cửa lại.



Sang nhìn ra cửa, chậm rãi xoay đầu nhìn sang Cung Ngũ. Cung Ngũ lập tức giống như một con chim nhỏ bị hoảng sợ, “ríu rít” di chuyển sang đầu bên kia, cảnh giác nhìn hắn ta. Sand nhét hai tay vào trong túi quần, chậm rãi đi về phía cô. Cung Ngũ giật mình lập tức nhảy lên men theo góc phòng mà bỏ chạy. Sand vội vàng đuổi theo, chưa được mấy bước thì đuổi kịp, trực tiếp nhốt cô vào giữa hai tay hắn ta, đè vào tường.



Tròng mắt Cung Ngũ trừng lên thật to, khóe môi run lên cầm cập, “Anh... anh.” Sand lập tức bật cười, cúi đầu rũ mắt xuống nhìn cô, sau đó hắn cúi đầu, hôn lên quai hàm của cô. Cơ thể Cung Ngũ cứng đờ như một khúc gỗ, cô cảm thấy buồn nôn, từng đợt sởn tóc gáy cứ ùa đến rồi lại lặn xuống, sống lưng lạnh lẽo khiến cho mồ hôi lạnh cũng đổ ra từng đợt. Chuyện cô muốn làm nhất thật ra là đánh cho hắn ta mặt mũi bầm dập. Hai tay Sand lại chậm rãi lướt xuống, nắm chặt lấy cánh tay cô, đè xuống hai bên người cô, môi của hắn hôn lên quai hàm của cô, sau đó men theo quai hàm của cô, chậm rãi lướt xuống hõm cố cổ.



Cung Ngũ nghe thấy hắn ta thở từng hơi nặng nhọc. Cô cảm thấy có một thứ rất buồn nôn đang lướt qua cổ cô, cô thậm chí còn cảm giác được sự ẩm ướt bên trong khoang miệng. Cô nhíu mày, nhắm mắt cố chịu đựng sự khó chịu, chịu đựng Sand đang kề sát lại gần người cô. Sau đó, cô nghe thấy Sand nói: “Tôi không thể thả cô đi.”



Cung Ngũ sững sờ, Sand lại nói: “Nhưng mà, nếu bọn họ tìm đến thì đó không phải là trách nhiệm của tôi.” Hai tay hắn trượt xuống, kéo đến eo cô, trượt theo mông cô mà sờ xuống, Cung Ngũ trừng mắt thật to, cánh tay được tự do ấn thật chặt tay hắn ta. Tay của Sand dừng lại ở chỗ cũ không cử động, sau đó hắn ta mỉm cười, nói: “Dù tôi có vào rồi thì hắn cũng không có cách gì, có đúng không? Nhìn xem, phòng đối diện, tôi rất là ngốc, có đúng không?”



Cánh tay thò ra chậm rãi rút trở lại, hắn ta hơi khom người, đầu lưỡi trượt xuống xương quai xanh của cô. Cung Ngũ càng ngày càng nhíu mày chặt hơn, sau đó cô đẩy hắn ra thật mạnh. Cô kéo quần áo bị xé rách lên, áp sát vào tường, liếc mắt hỏi: “Anh và anh Tiểu Bảo... có phải... đã nói gì đó?”