Công Tước
Chương 1079 : Hai mươi bốn tiếng (3)
Ngày đăng: 18:23 30/04/20
Sand bị cô đẩy lảo đảo lùi lại. Hắn ta lau khóe môi, sau đó mỉm cười, “Nói cái gì? Nói tôi giúp hắn một lần, cô cho tôi ngủ với cô một lần, hắn liền đồng ý.” Cung Ngũ liếc mắt nhìn hắn ta, biểu cảm của cô tỏ ra không tin chút nào, Sand tiếp tục mỉm cười nói: “Được rồi, tôi thật sự có đề nghị như vậy, nhưng hắn muốn giết tôi.”
Cung Ngũ kéo quần lên cao, sau đó chạy đến một chỗ cách xa hắn ta1nhất mà ngồi xuống, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Sand tỏ vẻ cạn lời, nhìn cô, “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng ở đối diện phòng nhau mà.”
Vẻ mặt Cung Ngủ không hề có chút thả lỏng, vẫn cảnh giác nhìn hắn ta, mím môi không nói lời nào. Nhìn biểu cảm của cô, hắn ta chặc lưỡi: “Được rồi, tôi bảo đảm những ngày cô bị bắt cóc sẽ tuyệt đối an toàn. Đương nhiên, đây không phải là vì tôi tốt bụng, mà là tôi và Edward thật sự8đã bàn xong một thỏa thuận.” Hắn ta nhìn ra ngoài cửa, nhấc chân đi về phía Cung Ngũ. Cung Ngũ liền bất giác đứng dậy, Sand giơ tay lên, “Cô tốt nhất nên ngồi bên cạnh tôi, bằng không, người phụ nữ kia nhìn thấy sẽ hiểu kỳ. Hay là, cô vẫn thích hai chúng ta vừa làm vừa nói?”
Cung Ngũ đứng yên tại chỗ, do dự một hồi, cô lại chậm rãi ngồi xuống trở lại, sau đó Sand đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô. “Phòng đối diện”2Hắn ta lắc lư chân, chậm rãi mở miệng nói: “Cô cũng nhìn thấy rồi, thật ra vị Edward đó không thích cô nhiều như cô đã nghĩ, có phải không?”
Cung Ngủ không nói gì.
Sand mỉm cười: “Ít nhất thì hắn ta không phải là một người đàn ông tốt, tuy trong chuyến cứu cô ra khỏi đây, ít nhiều gì hắn ta cũng có làm một vài chuyện. Bản thân hắn ta cũng đã thừa nhận, nếu người bị bắt cóc là mẹ hắn ta, hắn ta sẽ không tiếc4bất cứ giá nào, nhưng đáng tiếc người bị bắt là cô, vì thể biến thành kiếu có cũng được không có cũng được.”
Hắn ta có chút cường điệu mà thở dài, nói: “Haiza, nếu là như vậy, phòng đối diện à, cô thật là đáng thương!” Cung Ngũ từ đầu tới cuối đều mím môi, trầm ngâm nghe hắn ta nói một loạt những lời không hay về Công tước đại nhân. Cô chỉ nghe mà không nói gì, Sand nói xong một mạch, xoay đầu nhìn cô hỏi: “Phòng đổi diện này, cô nói xem hắn ta đã như vậy rồi, cô cần hắn ta để làm gì?” Cung Ngũ đột nhiên hỏi: “Các người có thù oán gì với anh ấy? Có thù thì trực tiếp báo thù anh ấy là được, tại sao lại nhắm vào tôi?”
Sand mỉm cười: “Ô, xem như có chuyện cô quan tâm rồi cơ đấy? Tối còn tưởng cổ sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa chứ. Chúng tôi không có thù với hắn ta, nhưng người có thù với hắn ta thì rất nhiều, chúng tôi chỉ lấy tiền rồi làm việc thôi. Chúng tôi cơ bản không muốn giữ lại cô, mà định giao cho cô người khác, nhưng mà cô làm hai người trong nhóm chúng tôi bị thương, nên mới bắt cô lại, đại ca muốn dùng cô để đổi thuốc giải...”
Còn chưa nói xong, Cung Ngũ đã xoay đầu mạnh nhìn hắn, “Anh Tiểu Bảo hứa đưa anh thuốc giải à?” Sand ngước mắt nhìn cô một cái, “Cô cảm thấy vô duyên vô cớ giao thuốc giải à? Hắn ta muốn dùng thuốc giải đổi lấy cô, đại ca không đồng ý. Vì thế, muốn cho hắn ta một bài học..” Hắn ta khua khua tay, “Kết quả đại ca nhận được tin tức, liền đùng đùng bỏ đi.”
Lúc này, những chuyện đó còn có ý nghĩa gì nữa. Cô vẫn bị hắn ta lừa đến đó, còn suýt chút bị người ta luân phiên làm nhục, không phải lần nào cô cũng may mắn như vậy. Sand xoay đầu nhìn cô, hỏi: “Tôi là người khiến cô cảm thấy đáng ghét nhất trong số những người cô từng gặp, có đúng không?” Cung Ngũ trả lời: “Sai rồi, không đáng ghét.” Cô lạnh lùng nói: “Mà là cảm thấy ghê tởm.”
Sang nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó cười nhạt một tiếng, “Là vậy à... Vậy thật là đáng tiếc...” Cung Ngũ gác cằm, không thèm để ý hắn ta nữa.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, người phụ nữ kia xuất hiện trước cửa. Đầu tiên cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Cung Ngũ một cái, sau đó nhìn sang Sand: “Anh yêu, tôi còn nghĩ anh sẽ đại chiến ba trăm hiệp với cô ta chứ.”
Sand mỉm cười: “Sao có thể: Cô ta rất nhàm chán, chỉ nếm thử qua là được rồi.” Hắn ta thoải mái ngồi ngửa dưới đất, Cung Ngũ cúi đầu ôm lấy đầu gối, có người lại không cử động.
Người phụ nữ kia muốn đi vào, Sand ngước quai hàm nhìn cô ta, “Em yêu, đứng canh ngoài cửa đi, xem khi nào đại ca về, đừng ở hết trong phòng, sẽ làm hỏng chuyện lớn”
Người phụ nữ kia suy nghĩ, giậm chân bỏ ra ngoài thật. Cung Ngũ có chút ngạc nhiên, nhìn hắn ta một cái: “Phụ nữ của anh thật biết nghe lời anh, vợ tốt đấy.”
Sand lập tức cười thành tiếng: “Phụ nữ của tôi? Tôi không thích loại phụ nữ đó, tôi thích.” Hắn ta suy nghĩ, trong đầu lại không thể nào nghĩ ra được mẫu phụ nữ mà hắn ta thích là như thế nào. Trước kia, hắn ta luôn cho rằng mẫu phụ nữ hắn ta thích nhất định là kiểu xinh đẹp, có đường cong trước sau quyến rũ, nhưng bây giờ hắn ta lại không xác định được.
Hắn ta thích mẫu phụ nữ như thế nào?
Sand híp mắt lại, sau đó chậm rãi xoay đầu nhìn sang Cung Ngũ bên cạnh, nói: “Mẫu phụ nữ mà tôi thích à... tóm lại là không giống như cô.” Cung Ngũ bĩu môi, vẻ mặt không biểu cảm nhìn xuống đất, trong lòng suy nghĩ một cầu, mẫu đàn ông mà tôi thích cũng không giống như anh. Cả đời này của cô, hận nhất là bị người khác lừa dối, anh Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ, nên dù trong lòng cô vô cùng thích anh Tiểu Bảo, nhưng cô cũng có cảm giác oán hận anh.