Công Tước

Chương 1090 : Suy yếu

Ngày đăng: 18:23 30/04/20


Lúc Công tước đại nhân nói những lời đó, giọng nói yếu ớt suýt chút không phát thành tiếng cũng bất ngờ trở nên trôi chảy, gương mặt đỏ bừng. Vừa nói xong câu đó thì anh bắt đầu họ, những đường số liệu đo lường trên người anh I cũng bắt đầu di chuyển lên xuống.



Lông măng trên người Cung Ngũ đều dựng đứng hết cả lên, “Anh Tiểu Bảo! Anh1Tiểu Bảo anh bình tĩnh lại! Thật sự không có, lúc đó đầu em bị chập mạch nên mới suy nghĩ như vậy. Anh Tiểu Bảo anh đừng tức giận, anh không thể tức giận, sức khỏe quan trọng hơn, sức khỏe quan trọng hơn!”



Cô nhìn trái nhìn phải, muốn gọi bác sĩ vào, nhưng cánh tay cô chủ động đưa vào bàn tay Công tước đại nhân lại bị anh nắm8lấy, cô lại không dám rút ra mạnh, lỡ như anh tức giận quá độ thì phải làm sao? “Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo em sai rồi, em thật sự sai rồi!” Cung Ngu ngoan ngoãn leo xuống ghế, để ngồi lại gần hơn cô phải ngồi xổm dưới đất, tay nắm lấy tay anh, chủ động nói: “Em đã nhận lỗi của em rồi. Sau này, em sẽ không bao2giờ nghi ngờ anh lung tung nữa, thật đấy. Em nhìn thấy anh đến cứu em, em liền biết mình đã đổ oan cho anh. Sau này em sẽ không bao giờ nói những lời ngốc nghếch đó nữa. Ôi trời ơi, lúc đó em vừa đói lại vừa mệt, đầu óc cũng không được tỉnh táo, nên mới nói những lời như vậy, sao em có thể nói những lời như4vậy chứ?”



Nói rồi cô giơ tay tự tát mình một cái, không dùng sức, nhưng động tác rất có cảm xúc và đúng vị trí, hơn nữa còn không cẩn thận đánh vào trúng vết sưng trên mặt, còn cảm thấy hơi đau, cô thuận thế hít thật sâu một hơi: “Hic...” Công tước đại nhân sau khi nghe thấy tiếng của cô, cuối cùng cũng dùng tiếng họ lại, yếu ớt hỏi: “Thật không?” Cung Ngũ thận trọng gật đầu: “Vâng, thật đấy. Anh Tiểu Bảo em bảo đảm những gì em nói là thật. Nếu anh thật sự không tin, em có thể viết giấy bảo đảm cho anh xem.”



Sau đó, Cung Ngũ liền nhìn thấy Công tước đại nhân gật đầu, nói: “Ừ... Khụ khụ..” Cung Ngũ vội vàng nói: “Được rồi, vậy một lát ra ngoài em sẽ viết cho anh.”



Vừa nói xong, Công tước đại nhân lại bắt đầu họ lớn tiếng. Cung Ngũ vội vàng cất cao giọng, lấn át tiếng ho của anh, nói: “Anh Tiểu Bảo giờ em sẽ viết cho anh! Bây giờ em viết ngay cho anh, bút đâu? Chỗ nào có bút với giấy thế?”



Công tước đại nhân nằm xuống, cũng không có cách nào giúp cô đi tìm, anh đành nằm đó họ. Cung Ngũ vội vàng đứng dậy, giải thích với anh một hồi rồi mới cẩn thận buông tay anh ra. Cô đi mượn giấy bút của bác sĩ trực ban, sau đó nhoài người xuống bàn bên ngoài viết một hồi lâu.
Cung Ngũ vội vàng ngẩng đầu, “Anh Tiểu Bảo, sao thế?” Công tước đại nhân yếu ớt nói: “Anh cảm thấy hơi khát, muốn uống chút nước. Khụ khụ...” Cung Ngũ lập tức đứng dậy: “Anh Tiểu Bảo anh đợi một chút, em ra ngoài nói với bác sĩ một tiếng.” Cô lại cẩn thận buông tay anh ra, chạy đến cửa nói với bác sĩ.



Bác sĩ nghe thấy quả nhiên chạy đi chuẩn bị nước ấm, chẳng bao lâu sau đã mang đến một cốc nước được đậy kín có ống hút cho Cung Ngũ: “Ngài Edward vẫn chưa ngồi dậy uống nước được, lúc nằm sẽ dễ bị trào ra nên cho ngài ấy ống hút sẽ dễ dàng hơn.”



Cung Ngũ liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng đang lo lắng chuyện này, vẫn là các bác sĩ suy nghĩ chu đáo.” Cung Ngũ cầm cốc nước vào trong, thấy Công tước đại nhân nhìn mình, cô nhanh chóng đem qua, “Anh Tiểu Bảo này, ngậm ống hút này, hút một hơi. Đây là nước dinh dưỡng mà bác sĩ chuẩn bị cho anh. Còn hơi ngọt một chút, anh uống đi, nhất định sẽ thích...”



Mọi hành động của cô trong phòng đều rất cẩn thận, sợ bản thân không cẩn thận làm gãy một đường ống nào đó khiến Công tước đại nhân rơi vào nguy hiểm. Lúc đút nước cho anh, cô còn cảnh giác nhìn xung quanh, không cho bản thân đụng vào bất cứ thứ gì.



Công tước đại nhân uống xong, Cung Ngũ lại mang ra ngoài, sau khi chạy trở về thì ngoan ngoãn ngồi cạnh bên anh. Sau đó bác sĩ nhắc nhở, kết thúc thời gian thăm bệnh, Cung Ngũ chỉ có thể ra ngoài thay quần áo. Trước khi đi, cô còn vẫy tay với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, để em xem có thể tranh thủ thời gian đến thăm anh được không?”



Công tước đại nhân chỉ có thể mỉm cười nhìn cô.