Công Tước
Chương 1089 : Sau mùa thu tính sổ
Ngày đăng: 18:23 30/04/20
Vào buổi sáng ngày hôm sau, Công tước đại nhân cuối cùng cũng tỉnh lại. Lúc anh tỉnh lại Cung Ngũ vẫn chưa biết, ăn được một nửa thức ăn, Tiểu Eugene xông vào, vẻ1mặt hưng phấn và kích động: “Ngũ tiểu thư, ngài Edward tỉnh rồi!”
Cung Ngũ vừa nghe thấy liền đứng dậy xông ra ngoài: “Anh Tiểu Bảo!” Đứng bên ngoài phòng bệnh, Cung Ngũ thông qua8cánh cửa kính nhìn vào bên trong, xung quanh Công tước đại nhân có vài bác sĩ y tá mặc quần áo bảo hộ, trong đó có Hòa Húc đang kiểm tra số liệu của2các máy móc thiết bị. Công tước đại nhân thực hiện các phản ứng theo yêu cầu của bọn họ, vô tình nhìn thấy mặt Cung Ngũ xuất hiện ở sau cửa kính, anh lập4tức nở nụ cười nhìn cô.
Cung Ngũ nở nụ cười tươi như hoa với Công tước đại nhân, ra sức vẫy tay với anh. Công tước đại nhân định vẫy tay với cô, kết quả lại không thành công, chỉ có thể mỉm cười với Cung Ngũ. Cung Ngũ đứng ngoài cửa nhảy nhót, “Anh Tiểu Bảo tỉnh rồi! Anh Tiểu Bảo tỉnh rồi!” Tuy không thể vào bên trong xem, nhưng biết được anh bình an nên cô rất vui mừng. Ánh mắt Công tước đại nhân liên tục nhìn ra bên ngoài, Hòa Húc nhìn ra cửa, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Bảo người bên ngoài mặc đồ bảo hộ vào đây, đừng biến tôi thành sông ngân hà chia cách Ngưu Lang Chức Nữ.”
Công tước đại nhân: “...” Cung Ngũ nhận được thông báo liền rất vui mừng: “Thật không? Thật không? Tôi thật sự có thể vào trong sao?” Sợ đối phương nuốt lời, cô vội vàng chạy qua thay quần áo, đến cả đầu tóc cũng nhét qua loa vào trong mũ trùm đầu.
Cung Ngũ cảm thấy bản thân mặc đồ giống như phi hành gia, sau đó cẩn thận đi vào.
Hòa Húc và mấy vị bác sĩ kia vẫn không đi, Cung Ngũ dè dặt xuất hiện phía sau một cánh cửa sau cùng, mím môi không nói gì, sợ Hòa Húc lại nói gì đó khiến cô không có lời nào để phản bác.
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, vốn dĩ em chả hiểu gì cả, lại cảm thấy bản thân là người bị hại, rất uất ức, còn luôn trách móc anh Tiểu Bảo, nhưng sau đó nghe Sand nói với em rất nhiều chuyện, em mới biết đối phương khó đối phó như thế nào. Anh Tiểu Bảo sợ bọn họ hại em, nên mới cố ý làm như vậy, bây giờ em không trách anh Tiểu Bảo chút nào nữa, thật đấy!”
Ngón tay Công tước đại nhân hơi siết chặt, lại chỉ có thể buông lỏng, giọng của anh có chút yếu ớt, nói: “Tiểu Ngũ... lúc đó nói... đồng ý ở bên cạnh Lý Tư Không... là lời nói lúc tức giận phải không? Hay là...” “Em nói dối đấy!” Cung Ngũ cất cao giọng, lấn át giọng của Công tước đại nhân, thề thốt bảo đảm mà nói: “Lúc đó em chỉ nói dối thôi...”
Công tước đại nhân không nói gì, cứ nhìn cô chằm chằm.
Cung Ngũ mím môi, sau đó hắng giọng nói: “Được rồi, lúc đó em tức giận vì anh Tiểu Bả bỏ mặc em, em lại không muốn chết, dù sao em cũng còn rất trẻ mà, có đúng không? Nên em nghĩ nếu anh Tiểu Bảo đã từ bỏ em rồi, vậy chi bằng em thử với Lý Tư Không, nói không chừng anh ta có thể...”
Nhìn thấy gương mặt Công tước đại nhân từ trắng bệch biến thành xám xịt như đít nồi, Cung Ngũ vội vàng che miệng, xấu hổ nói: “Cái đó, anh Tiểu Bảo... bây giờ không chảy máu sau mùa thu hẵng tính sổ nhé..” Công tước đại nhân trả lời: “Bây giờ chưa đến mùa thu, cũng chẳng tính sổ với Tiểu Ngũ.” Sau đó anh ngẩng gương mặt xám xịt như đít nồi của mình lên, nỗ lực khiến bản thân trông có vẻ hòa nhã vui vẻ, cố gắng mỉm cười lại dịu dàng nói: “Anh chỉ muốn hỏi thối, Tiểu Ngũ không cần giải thích với anh, thật đấy.”