Công Tước

Chương 1102 : Liên tục gặp ác mộng

Ngày đăng: 18:23 30/04/20


Vào buổi tối, Cung Ngũ nhận được vở do Crovia cho người mang đến, cô ở trong phòng mình xem bài. Lý Tư Không ở trong phòng làm việc của Công tước đại nhân, nói về những chuyện mấy ngày nay.



“Tôi nói này, Quốc vương gì đó của cậu ăn phân mà trưởng thành à?” Lý Tư Không hỏi: “Mục đích1của hắn ta rất rõ ràng, tôi dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết hắn ta đang nghe ngóng chuyện gì. Hắn ta còn ra vẻ quan tâm quần thần, chẳng có gương mặt và kỹ năng diễn xuất của diễn viên, còn tự cho mình là ảnh để, cậu nói xem không phải hắn ta ăn phân mà trưởng8thành thì còn gì nữa?”



Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái, “Không sao cả, tiếp theo đây hắn ta sẽ có chuyện bận rộn thôi.” “Đầu óc là một thứ tốt, hi vọng hắn ta có.” Lý Tư Không ngoáy lỗ tai, “Hắn ta cho rằng bản thân làm một chút chuyện đó thì thật sự thần không biết2quỷ không hay sao!”



Công tước đại nhân mỉm cười, “Thật sự không dễ tìm.”



“Với đầu óc như hắn ta, tôi cảm thấy sau lưng hắn ta nhất định có người chỉ điểm, bằng không, không thể làm đến mức không ai phát hiện được.” Lý Tư Không chống cằm, “Ngoài ra, tuy sổ sách của trang trại rượu vang Mandoon không4có vấn để gì, nhưng tôi cảm thấy bọn họ không sạch sẽ. Vì lần trước sự thù địch của đám người đó khá nặng, hơn nữa, so với lúc trước, sức mạnh đầy đủ hơn.”



Công tước đại nhân ngẩng đầu, “Ừ, kiểm tra sổ sách của trang trại rượu vang Mandoon mười năm trước xem.” “Mười năm trước? Phải tra đến khi nào?”



“Không có gì, các khoản đều hoàn chỉnh, sẽ có người điều tra. Cậu phối hợp với họ, đặc biệt là những mục nhỏ, nếu xác định sổ sách không có vấn đề, có thời gian cũng nên đi thăm.”



Lý Tư Không bẻ ngón tay, “He he he, vốn nên thăm hỏi cô sớm, nhiều năm như vậy, bà ấy không biết chuyện gì đã xảy ra ở trang viên sao? Hay là biết mà lười quan tâm đến. Chuyện giữa cô cậu và chồng bà ta có phải xảy ra vào thời điểm vàng không? Dù sao thì người dì ở một nơi rất xa của cậu mất sớm, còn người dượng không có quan hệ thân thích kia chẳng bao lâu sau cũng qua đời, không phải là quá hời cho cô cậu và chồng bà ta à?”



Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái, “Ông ta không bám vào cô thì sẽ bị gia tộc Edward đá ra khỏi cửa, đó là đường duy nhất của ông ta, tôi có thể hiểu.” “Hừm. Mấy câu ngượng mồm như vậy mà cậu cũng nói ra được à, cậu có thể hiểu? Người không biết xấu hổ làm ra chuyện không biết xấu hổ! Cậu đừng có quên, người cô đó của cậu, e rằng ba cậu cũng chẳng biết bà ta là ai.”



“Ừ.” Công tước đại nhân trả lời: “Vì vậy đầy tớ nuôi dưỡng nhiều năm đột nhiên muốn cướp đồ của chủ nhân, thật sự khiến người ta khó bể tưởng tượng” “Giết chết đi!” Lý Tư Không nắm tay chặt tay thành nắm đấm.



“Không thể giết được, ông ta ở Mandoon nhiều năm như vậy, dù là tôi tớ thì cũng đã đến lúc được thả đi, nếu giết ông ta sẽ bị người ta nắm được điểm yếu dư luận.”



Lý Tư Không chặc lưỡi: “Cái thứ gì thế, rõ ràng phải giết đi thì mới yên ổn.”



Công tước đại nhân ngước mắt nhìn anh ta: “Rõ ràng là dao cùn cắt thịt sẽ tốt hơn một chút.” Rồi anh cúi đầu lật tài liệu trước mặt, nói: “Lẽ nào cậu không cảm thấy từ từ làm thịt một con cá vẫn tốt hơn một dao giết chết nó hay sao?”



Lý Tư Không trừng mắt, một hồi sau mới phun ra một câu: “Cậu thật biến thái! Lấy việc giày vò người khác làm niềm vui!” Tay Công tước đại nhân ngừng lật tài liệu, anh nói: “Giờ cậu mới biết à?”


Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu Ngũ có từng hại người tốt chưa?” “Đương nhiên là chưa rồi!” Cung Ngũ lập tức bác bỏ, “Nhiều nhất là lúc nhỏ em chỉ làm một chút chuyện thôi, em chưa từng ức hiếp người tốt.” Cô thấy có chút chột dạ, hỏi: “Nhưng mà anh Tiểu Bảo, những kẻ chúng ta gặp phải trong sa mạc, không thể xem là người tốt đúng không?”



“Đương nhiên không tính.” Anh mỉm cười nói: “Loại người đó cướp bóc giết người để kiếm sống, sao có thể xem là người tốt?”



Cung Ngũ gật đầu, nắm tay lại: “Đúng vậy, đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy, loại người đó chết rồi nhất định sẽ bị Diêm Vương phán xuống địa ngục, nhất định không còn cơ hội trở về tìm em...” Cô nuốt nước bọt, rồi nói: “Nếu như vậy, em nhất định không phải là người có âm khí nặng rồi. Hay là thế này anh Tiểu Bảo, em sẽ thử ở cùng anh một đêm xem sao? Nếu không có tác dụng thì lần sau em sẽ không đến nữa.”



Rồi, cô lại dè dặt hỏi: “Anh có chán ghét em không?”



Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là không, Tiểu Ngữ không phải là bạn gái anh sao? Anh phải vui mới đúng, Tiểu Ngũ nói xem có đúng không?”



Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy!” Cô nhe răng: “Giống như em muốn ở cùng phòng với anh Tiểu Bảo vậy.”



Ở cùng không phải là chuyện gì lạ, không phải trước kia hai người cũng ở cùng phòng trong thời gian dài rồi sao?



Nhưng mà, từ kinh nghiệm lần thứ nhất cô đã rút ra được một số bài học, khoảng cách có thể sinh ra nhiều thứ tốt đẹp, nên ngày ngày dính lấy nhau thật sự không quá cần thiết, giống như hiện tại, không phải rất tốt hay sao? Đó cũng là nguyên nhân vì sao mà sau khi Cung Ngũ trở về, cô luôn ở trong phòng một mình. Bên trong phòng có đủ mọi thứ, cô muốn làm gì thì làm nấy, cảm giác không cần phải dính lấy Công tước đại nhân nữa, nhưng mà sức khỏe của anh không tốt, lỡ cô trở mình đụng trúng anh thì phải làm sao?



Nhưng hiện giờ thì khác rồi, Công tước đại nhân nằm mơ thấy ác mộng, cần có người ở bên cạnh, cô là bạn gái anh, đây là chuyện đương nhiên phải làm nên chuyện này cô không thể chối từ.



Cung Ngũ nói: “Được rồi, anh Tiểu Bảo xem xem tối nay thế nào đi. Nếu tối nay anh Tiểu Bảo có thể ngủ ngon, vậy chứng tỏ em ở bên cạnh anh Tiểu Bảo là có tác dụng, nếu không được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, vẫn là Tiểu Ngũ suy nghĩ chu đáo.” Anh hôn lên tay cô, “Anh thật sự rất vui vì có một người bạn gái thông minh như em.” Cung Ngũ đắc ý: “Đương nhiên rồi.” Vào buổi tối, Tiểu Eugene kinh ngạc phát hiện Ngũ tiểu thư đã ôm chăn gối trong phòng cô dọn qua phòng ngủ của Công tước đại nhân.



“Ng... Ngũ tiểu thư..” Tiểu Eugene đi theo phía sau: “Cô có chuyện gì thì cứ dặn dò một tiếng là được, không cần cô đích thân làm đâu.”



Công tước đại nhân ngồi trên xe lăn, chậm rãi kéo xe đi qua, mỉm cười nói: “Không có gì, Tiểu Ngũ biết bản thân mình đang làm chuyện gì.” Không chỉ ôm chăn gối, đến cả dép lê đồ ngủ của cô cô cũng mang qua cùng. Tiểu Eugene như gặp phải quỷ đứng bên cạnh, cẩn thận nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói một câu: “Lẽ nào... Ngũ tiểu thư cuối cùng cũng đã đồng ý ở bên cạnh ngài Edward như lúc trước rồi?”



Cung Ngũ nghe thấy, xoay đầu nhìn Tiểu Eugene một cái, nói: “Vốn dĩ vẫn rất tốt mà. Nhưng mà, tôi dọn qua là vì anh Tiểu Bảo mơ thấy ác mộng. Tôi qua ở cùng anh ấy thử xem xem có thể giúp anh ấy ngủ ngon không.” Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Ngũ đang giúp đỡ tôi.”



Tiểu Eugene: “...” Anh ta đâu có nghe ngài Edward nói nằm mơ thấy ác mộng gì đâu...