Công Tước

Chương 1103 : Chuyện chui vào trong chăn

Ngày đăng: 18:23 30/04/20


Không ai để ý đến anh, Cung Ngũ vội vàng thu dọn giường chiếu, ngắn giường làm đôi, đặt chân của mình sang một bên, như vậy được coi là đã trải xong rồi.



Tiểu Euguen mím môi đứng bên ngoài, cuối cùng thông minh lựa chọn không nói gì, vội vàng chạy đi. Buổi tối lúc đi ngủ, Cung Ngũ có chút lo1lắng, chủ yếu là vì sợ cô nằm ngủ mất trật tự làm Công tước đại nhân bị thương, cho nên khi nằm trong chăn cô vẫn thấy có chút lo lắng.



Ừm, bởi vì cô đã ôm chặn đến, nên cô và Công tước đại nhân đắp chăn riêng.



Công tước đại nhân ở bên này, cô ở bên kia. Cô nằm trong chăn,8nghĩ ngợi, hỏi: “Anh Tiểu Bảo...” “Hả?” Công tước đại nhân đáp, “Sao thế?”



“Nếu như không may em chạm vào anh thì anh nhớ phải nhắc em đấy nhé, em mà làm anh bị thương thì chết.” Cung Ngũ xoay người lại mặt đối mặt với anh, nhắc nhở, “Nếu em làm anh bị thương nặng thêm thì em sẽ không chịu trách2nhiệm đâu.” Công tước đại nhân cười nói: “Ừ. Nếu như anh tỉnh thì anh sẽ nhắc Tiểu Ngũ.”



Cô gật đầu, rồi lại xoay lưng lại phía anh. Hai người cùng nhắm mắt ngủ. Mới đầu, hai người ngủ rất trật tự, ai nằm bên nấy. Nhưng chỉ một lúc sau, anh đã thò tay ra khỏi chăn, đặt lên người cô. Lúc4anh mới gác tay thì không có cảm giác gì nhưng qua một lúc, cô đã thấy hơi nặng, cảm giác không thở nổi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Anh Tiểu Bảo...” Công tước đại nhân nhân cơ hội dịch sang bên đó, tiến sát lại gần, đáp lại một tiếng, “Hả? Anh đây Tiểu Ngũ.” “Tay...” Cô mơ màng nói, còn giơ tay từ trong chăn ra đẩy tay anh, “Nặng...” “Ừ.” Công tước đại nhân đáp lại, không nói gì, nhưng cánh tay đặt lên người cô đã hạ xuống.



Cung Ngũ ngủ tiếp.



Không biết lại bao lâu sau nữa, bỗng nhiên cô cảm thấy cánh tay bên ngoài chắn không biết từ lúc nào lại luồn vào trong chăn, cô mở mắt ra nhìn, “Anh Tiểu Bảo...”



Cô gọi liền ba câu nhưng không thấy anh đáp lại, chắc anh đã ngủ say. Cô vò đầu bất đắc dĩ đặt tay anh về vị trí cũ rồi lại ngủ tiếp.



Ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên Cung Ngũ thấy buồn tiểu, vừa tỉnh dậy đã cảm thấy không ổn. Hai người nằm chung trong một cái chăn, chăn của cô rơi dưới đất, còn cả người cô đang nằm gọn trong lòng Công tước đại nhân.



Cung Ngũ giật mình hoảng sợ, thì ra cô ngủ xấu tính như vậy à? Cô giật giật khóe mắt, khẽ chui ra khỏi chăn Công tước đại nhân, kết quả còn chưa ra được, Công tước đại nhân bỗng nhiên mở mắt, mơ màng nói: “Tiểu Ngũ... em sao vậy?”



Cung Ngũ mím môi, tròng mắt đảo một vòng, sau đó mới nói: “Anh Tiểu Bảo, anh ngủ tiếp đi, em đi vệ sinh.” “Ừm.” Công tước đại nhân đáp, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Cung Ngũ vội vàng chạy đi vệ sinh. Xong xuôi, cô đứng trừng mắt nhìn bản thân trong gương, phải làm sao đây? Cô cảm thấy Yến Đại Bảo ngủ đã khiến cho người khác phải đau đầu lắm rồi, sao cả cô ngủ cũng xấu tính như vậy chứ?



Trước đây cô ngủ một mình một giường, ngủ thể nào cũng không sao, nhưng bây giờ như vậy hình như là không được tốt cho lắm, nhỡ mà làm anh Tiểu Bảo bị thương thì phải làm sao đây? Cô ở nhà vệ sinh hơi lâu, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, “Tiểu Ngũ?”



Giọng Công tước đại nhân truyền đến, Cung Ngũ vội vàng ra mở cửa, “Anh Tiểu Bảo anh cũng đi vệ sinh à?” “Vừa rồi anh nằm mơ, sau đó tỉnh giấc, không thấy em đâu, chăn cũng bị rơi xuống đất... sao vậy?” Công tước đại nhân đứng ở cửa, hỏi. Cung Ngũ nghe vậy, bỗng nhiên gương mặt buồn bã hẳn đi: “A, em xin lỗi anh Tiểu Bảo, em vừa mới đờ người ra, em phải vào ngày mới phải. Anh đang ngủ ngon, nếu không phải em chạy đi thì chắc đã không có chuyện gì rồi. Em ra luôn đây, anh Tiểu Bảo đi nhanh lên nhé!” Nói xong, cô chạy về phòng ngủ, miệng còn lẩm bẩm: “Bác sĩ Hòa đã nói rồi, anh phải nghỉ ngơi cho khỏe, không được thức đêm, cũng không được giống như trước đây...” Cung Ngũ trải chăn đã được Công tước đại nhân nhặt lên rồi chui vào bên trong, nhìn anh từ trong nhà vệ sinh đi ra, không nhịn được nói: “Anh Tiểu Bảo, hình như tướng ngủ của em không được ngoan cho lắm, anh phải cẩn thận nhé. May mà em không có sở thích đánh người như Yến Đại Bảo, nếu không thì thảm rồi.”



Công tước đại nhân nằm xuống, để đầu thò ra khỏi chăn, nhìn cô, cười híp mắt nói: “Ừ. Nếu như Tiểu Ngũ có thói quen đánh người thì cũng không sao hết.”



Anh chờ cô ngủ say, ngắm nhìn dáng vẻ cô nằm ngủ ngoan ngoãn, không khỏi bật cười, “Chúc Tiểu Ngũ ngủ ngon.”


Cảm giác hận anh đến nghiến răng nghiến lợi trong quãng thời gian chia tay bây giờ có muốn tìm lại cũng không thể tìm được nữa.



Cô thực sự thấy vô cùng kỳ lạ, khi đau lòng cô đau lòng đến thế, khi hận cũng hận đến thế, nhưng sao bây giờ cô không muốn nhớ lại những cảm xúc đau khổ buồn bã khi đó nữa? Chẳng lẽ là vì ở quá gần anh sao? Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy đẹp, đúng là như vậy thật!



Biết anh ngủ rồi, cho nên bây giờ Cung Ngũ không hề có gánh nặng gì nữa. Người đẹp thực sự là lúc nào nhìn cũng đẹp cả, dưới ánh đèn có khi lại còn càng đẹp hơn. Còn cái sào gầy còm Quốc vương kia cho dù có dùng tấm phản quang ba trăm sáu mươi lăm độ cũng không thể đẹp cho nổi.



Suy cho cùng vẫn là cô có mắt nhìn tốt, đương nhiên, Công tước đại nhân cũng rất biết nhìn người. Nghĩ đến việc này, Cung Ngũ cảm thấy rất hài lòng. Tuy cách một lớp chăn, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc cô cảm thấy thỏa mãn trong lòng. Cô thăm dò đè thấp giọng xuống gọi thử: “Anh Tiểu Bảo?” Công tước đại nhân ngủ rất say. Cung Ngũ lại gọi liên tiếp mấy tiếng: “Anh Tiểu Bảo? Anh Tiểu Bảo! Anh ngủ rồi à? Hello, anh Tiểu Bảo?”



Thấy gọi mãi mà anh vẫn không tỉnh, chắc chắn là đã ngủ say lắm rồi, Cung Ngũ vô cùng hài lòng.



Sau đó cô suy nghĩ, bò dậy, rón rén kéo chăn của Công tước đại nhân ra, ném xuống đất, rồi đắp chăn của mình lên cho anh. Thỉnh thoảng cũng phải để cho anh cũng chui vào chăn có một lần, anh mới biết cô không cố ý, bởi vì anh cũng phạm lỗi mà.



Đắp chăn xong, Cung Ngũ chủ động dịch vào trong lòng anh, cuối cùng còn ôm lấy anh trong lúc đầu óc còn tỉnh táo, như vậy sáng hôm sau khi tỉnh dậy chẳng phải cũng giống như mấy lần trước đúng không? Cứ thể dán sát vào như vậy, cô lại có chút không bằng lòng, bắt đầu thấy ngưỡng mộ mình trong lúc mơ màng cũng chui được vào trong chăn. Ban đầu cô cũng thấy hơi buồn ngủ, nhưng vừa đứng dậy ném chăn của Công tước đại nhân đi, rồi lại kéo chăn của mình sang, hoạt động một lúc đến tỉnh cả ngủ.



Trong trạng thái tỉnh táo như vậy, người đã từng ăn thịt như cô thật khó chịu đựng được.



Hít mũi thật mạnh, đúng là khi thích một người, mùi vị trên người người đó thực sự là vô cùng hấp dẫn. Cô đảo mắt một vòng, tắt đèn ngủ ở đầu giường, sau đó cẩn thận lần mò tay vào bên trong chăn, cuối cùng ngón tay cũng sờ được đến vị trí miệng của anh. Lần mò dịch xuống dưới, nhân cơ hội đang trong bóng tối cô lén hôn trộm một cái lên môi anh. Rồi lại xoa tay vào mắt anh, anh đang nhắm mắt, sau đó cô lại lại gần hôn một cái, cảm thấy mình có hôn thêm mấy cái nữa anh cũng không tỉnh lại đâu, có hôn thêm vài cái cũng không sao hết, thế là cô hứng chỉ hồn liền mấy cái.



Hồn xong, sợ làm anh thức giấc, cô lại bắt đầu luồn tay vào trong, sờ loạn lên, sờ mó ấn nắn, thấy cực kỳ hài lòng vì xúc cảm sờ được. Nhưng so với trước kia, hình như Công tước đại nhân lười tập luyện hơn một chút, cơ thể không rắn chắc được như trước kia, nghĩ lại anh đang bị bệnh, lại không thể vận động quá nhiều, thì cũng là chuyện bình thường thôi.



Sau đó không biết có phải là vì cô sờ quá nhiều không mà cơ thể anh vốn đang thả lỏng bỗng có xu thế dần căng chặt lại. Cung Ngũ sợ anh sẽ thức dậy nên vội vàng thu tay lại, hôn đủ rồi sờ cũng đủ rồi, nên đi ngủ thôi.



Nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại, không bao lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.



Người vốn vô tâm vô tính cũng dễ ngủ hơn người bình thường.



Cô ngủ nhanh như vậy, nhưng còn người khác thì thảm rồi, giày vò suốt cả đêm, muốn ngủ lại cũng khó. Buổi sáng khi thức dậy, Cung Ngũ đàng hoàng trách mắng: “Anh Tiểu Bảo, anh nhìn anh đi kìa!” Công tước đại nhân gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Chăn của anh đâu rồi?” Cung Ngũ chỉ vào chiếc chăn rơi dưới thảm trải nhà, nói: “Ở đây này!” Cô nhấn mạnh: “Anh nhìn đi nhìn đi, không chỉ có mình em chui vào trong chăn của người khác nhé, anh cũng thể đẩy nhé! Có đúng không?” Tuy Công tước đại nhân vẫn có vẻ buồn phiền nhưng vẫn gật đầu: “Anh xin lỗi, anh không biết gì cả.”



Cung Ngũ cười, đắc ý chạy đi đánh răng rửa mặt. Không còn cách nào khác, ai bảo IQ của cô lúc nào cũng cao như vậy chứ. Người thông minh như cổ khi giở chiêu trò ra cũng khiến anh Tiểu Bảo phải cam chịu thất bại, dù sao cô cũng phải tìm lại chút thể diện, ở đâu cũng có người thích chui vào chăn của người khác mà.



Mấy ngày gần đây, tâm trạng của Công tước đại nhân và Cung Ngũ đều rất tốt, thỉnh thoảng sau khi dậy sớm còn đi đến trường đua ngựa dạo bộ. Công tước đại nhân không cưỡi ngựa được, Cung Ngũ thì cưỡi Nini chạy mấy vòng.