Công Tước
Chương 1399 : Tại sao anh lại quen hắn? (1)
Ngày đăng: 18:27 30/04/20
Bầu không khí và sự náo nhiệt của năm mới không ảnh hưởng gì đến Lam Anh cả. Cô dùng tâm trạng gần n3hư không một gợn sóng đón năm mới đầu tiên cô đến thế giới bên ngoài.
Đối với cô chỉ cần ng2hiêm túc vượt qua mỗi ngày là tốt rồi, còn năm mới trong mắt người khác, cô chưa bao giờ cảm nhận đ5ược, cũng không biết rốt cuộc phải như thế nào mới được coi là đón năm mới. Sài Tranh Vanh cũng giố4ng cổ, hiển nhiên anh ta không quan tâm đến những thứ này, đồ ăn, đồ uống, đồ dùng của bọn họ vẫn n0hư thường ngày.
Chỉ là mỗi lần đi siêu thị mua đồ, đối mặt với hàng dài người xếp hàng mua đồ, Lam Anh luôn không thể hiểu được, chỉ là ngày chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, tại sao lại có nhiều người bình thường không làm những chuyện này, mà vào lúc này mới thay nhau làm như vậy?
Mùng ba tết, hoa tuyết nhẹ bay đầy trời, mặc dù không nhìn thấy tuyết lớn, nhưng có tuyết rơi vẫn khiến cô cảm thấy thật sự đến mùa đông rồi.
Lam Anh nhận được một tin nhắn của Cung Ngũ. Năm ngoái Cung Ngũ xảy ra chút vấn đề, một số chuyện không tốt lắm, vì vậy người nhà Cung Ngũ quyết định đưa cô ra nước ngoài, tránh những lời đồn đại ở Thanh Thành làm tổn thương đến cô. Trong lòng Lam Anh ít nhiều có chút phiền muộn, có người nhà thật tốt, như vậy thì cho dù gặp phải phiền phức gì, cho dù bị người trên cả thế giới chỉ trích, nhưng sau lưng vẫn có người nhà đang ủng hộ mình. Cô cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng mịt mờ, cứ cảm thấy sắp có một trận tuyết lớn. Sài Tranh Vanh quàng lại khăn quàng cổ cho cô. Tay chân anh ta vụng về, chân tay đàn ông luôn không mềm mại bằng phụ nữ, có một số việc thật sự sẽ lóng ngóng. Lam Anh chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn mặt anh ta, cô mở miệng: “Tranh Vanh.” Sài Tranh Vanh đáp một tiếng: “Ừ?”. Lam Anh nói: “Có chuyện này em không biết có nên nói với anh không.” Sài Tranh Vanh cười, sau khi chỉnh lại khăn quàng của cô, anh ta cầm tay cô chậm rãi đi, “Cho dù có nên hay không, em cũng nói đi. Anh nghe đây.” Lam Anh do dự một chút, nói: “Em có thể yêu anh, nhưng sau này em không có cách nào kết hôn với anh được.” Sài Tranh Vanh ngẩn ra: “Có thể cho anh lý do không?”
Lam Anh cụp mắt xuống, nói: “Em có thể yêu đương, tìm bạn trai, nhưng đối tượng kết hôn của em không thể do em chọn. Em luôn không biết nói với anh thế nào, nhưng em lại cảm thấy nếu như em tiếp tục giấu giếm sẽ không công bằng với anh.”
Sài Tranh Vanh chỉ có thể gật đầu: “Đúng, em nói đúng.” Nhìn cô cười, nghe cô cằn nhằn anh ta không hề cảm thấy phiền mà còn thấy rất hạnh phúc.
Dần dần trong phòng của Sài Tranh Vanh không ngừng tăng thêm dụng cụ tập thể dục. Một khi Lam Anh cảm thấy sinh hoạt phí của mình tiết kiệm đủ để mua một món món đồ nhỏ, sẽ lập tức mua để ở phòng khách. Cô còn thu dọn lại phòng khách, dọn ra một khoảng trống chuyên cho anh ta rèn luyện. Lam Anh cảm thấy nếu anh ta đã làm vệ sĩ cho người ta thì phải làm tốt nhất, nếu không sẽ có lỗi với tiền lương cao người ta trả mình. Đối với chuyện có một người bạn gái yêu cầu cao, Sài Tranh Vanh cũng rất không biết làm sao: “Được, anh nghe em.” Từ lúc trong ký túc xá chỉ còn lại ba người, Yến Đại Bảo đã biến từ người hoạt bát thành người ngẩn ngơ, cả ngày ăn cơm không nhảy lên, buổi tối cũng không ầm ĩ muốn ăn thịt nướng, làm gì cũng mất đi động lực. Cung Ngũ đã từng đưa cô đi làm đủ loại chuyện xấu chuyện tốt chuyện có ý nghĩa, bây giờ cô cảm thấy nhàm chán muốn chết. “Anh Anh, cậu nói xem có phải tớ nên nghĩ cách để Tiểu Ngũ trở lại không?” Yến Đại Bảo chống cằm hỏi. Lam Anh nhìn cô, nói: “Tiểu Ngũ trở lại không phải sẽ phiền phức hơn sao? Hồi đó cậu ấy thảm hại rời đi, cậu bảo cậu ấy trở lại, nói không chừng cậu ấy sẽ bị tổn thương lớn hơn.” Yển Đại Bảo xị mặt ra, phiền muộn nhìn Lam Anh. Suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, cô thở dài nói: “Vậy được rồi. Buổi trưa tớ phải về nhà, ba tớ đến đón tớ” Lam Anh gật đầu: “Được, vậy buổi trưa tớ không ăn cơm với cậu nữa.”
Giường chiếu của Cung Ngũ bỏ trống, mấy tháng sau lại có cô gái ở ký túc xá khác dọn vào, bởi vì là đến sau, cho nên không hợp với mọi người lắm.
Rõ ràng không phải ai cũng thức thời lại có mắt nhìn như Cung Ngũ, cô gái mới đến này cực kỳ không có mắt nhìn, còn thỉnh thoảng khiêu khích Yến Đại Bảo. Ban đầu Yến Đại Bảo còn rất hưng phấn, luôn ầm ĩ hy vọng có một người giống như Cung Ngũ, kết quả người đã đến rồi, nhưng hoàn toàn khác với Cung Ngũ.
Ký túc xá có ba người, ai cũng bị cô ta châm chọc.
An Hổ Phách không phản bác, Lam Anh không quan tâm, nhưng cô ta châm chọc Yển Đại Bảo, Lam Anh nhất định giúp Yển Đại Bảo dạy dỗ cô ta. Cuối cùng, hôm nay Yến Đại Bảo không vui, không nói không rằng đánh cho cô gái kia mặt mũi bầm dập, đánh xong rồi, còn hỏi: “Cô còn muốn ở lại ký túc xá này nữa không?” Lam Anh đứng ở bên cạnh cầm khăn lông cho Yến Đại Bảo lau tay, cô gái kia khóc nói: “Không ở nữa...” Yển Đại Bảo tức giận nói: “Mau dọn đi đi, tôi không thích cô, sau này nơi này cũng không cho phép người khác đến ở, đây là giường của Tiểu Ngũ, hừ!” Cô gái đó rời đi ngay trong ngày, thật ra thì cô gái đó đi tìm giáo viên, nhưng không biết tại sao, một chút động tĩnh cũng không có, còn nhanh chóng bố trí ký túc xá khác cho cô ta. Yển Đại Bảo lau bốn năm cái khăn lông mới thôi, Lam Anh cầm khăn lông đi giặt, giặt sạch rồi lại cho vào tủ khử trùng. Buổi trưa Yến Đại Bảo đánh người, buổi tối về nhà, hiếm khi ngày thường mà Lam Anh đi tìm Sài Tranh Vanh, bởi vì bình thường cô đều ở trường học với Yến Đại Bảo. Lần này Yển Đại Bảo về nhà, Lam Anh cũng có thời gian rồi. Nơi này là khu nhà ở cũ, có người gác cổng nhưng đều là mấy ông già đã về hưu, quả thực không có cách nào so sánh được với khu cao cấp của người ta. Tuy nhiên cách bài trí rất tốt, sau khi đi vào, cô nhìn thấy xe của Sài Tranh Vanh đỗ dưới hầm để xe, biết chắc chắn anh ta ở nhà. Nơi này không có thang máy, lần nào cũng là đi thang bộ, cô xách đồ trong tay, nhanh nhẹn chạy lên trên tầng. Lúc sắp đến tầng nhà anh ta, cô đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người đàn ông truyền đến. Cô dừng chân lại, nhận ra một giọng nói trong đó, giọng nói y như dã thú mang theo sự hung ác đó khiến người nghe sợ hãi. Bởi vì ở cầu thang có tiếng vọng, cho nên cô không nghe được rõ bọn họ đang nói gì, nhưng giọng nói rõ ràng phát ra ở cửa phòng của Sài Tranh Vanh. Cô hít sâu một hơi, nhấc chân đi từng bước từng bước về phía trước, sau đó cô thấy Sài Tranh Vanh hung dữ túm áo Tang Cung, nhìn chằm chằm vào mắt Tang Cung. Cô đứng ở đầu cầu thang tầng dưới, ngửa đầu nhìn lên trên, sắc mặt tái nhợt, tầm mắt quét qua quét lại giữa Tang Cung và Sài Tranh Vanh. Cô không hiểu, tại sao Tang Cung lại xuất hiện ở nơi này? Sài Tranh Vanh liếc thấy một bóng người, anh ta quay đầu lại nhìn thấy Lam Anh đang kinh hãi nhìn bọn họ. Tang Cung phát ra một tiếng huýt sáo vang dội, “Chậc chậc chậc, xem xem ai thế này? Hình như tôi quen nha!” Sài Tranh Vanh đột nhiên mở miệng: “Tôi cho anh.” Tang Cung nhìn về phía Sài Tranh Vanh, “Có dũng khí.” “Cút!” Tang Cung cười, cạy tay Sài Tranh Vanh ra, gật đầu, trên mặt là vẻ đắc ý của dã thú bắt được chim trong lồng. Hắn đi xuống, lúc đi qua Lam Anh, hắn cười với cô, lộ ra hàm răng trắng bóc giống như răng nanh của dã thú. Đợi Tang Cung rời đi, Lam Anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Sài Tranh Vanh, “Tại sao anh lại quen hắn?”