Công Tước
Chương 1400 : Tại sao anh lại quen hắn? (2)
Ngày đăng: 18:27 30/04/20
Sài Tranh Vanh nhanh chóng đi từ trên cầu thang xuống, nắm lấy tay cô kéo vào trong3 lòng mình, vẻ mặt ngơ ngác: “Sao thế? Sao tự dưng em lại tức giận như vậy? Em nói2 Tang Cung sao?” Anh ta cười nói: “Anh quen anh ta, trước đó lúc ra ngoài tìm việc5, trên đường gặp phải một tên trộm, anh ta vừa vặn nhìn thấy nên giúp anh, vậy nên4 quen nhau.”
Lam Anh vẫn cau mày, anh ta lại nói: “Có điều anh phát hiện a0nh ta không phải là người tốt, bởi vì sau khi giữ được ví tiền cho anh, anh ta đòi anh tiếng Anh cho anh ta hai trăm tệ.” Anh ta bình tĩnh giải thích: “Dù sao anh ta cũng giúp anh, lúc đó còn nói sẽ ăn cơm với nhau, để lại cách liên lạc, hai người đã liên lạc với nhau mấy lần...”
Cô vẫn nhìn anh ta như cũ, Sài Tranh Vanh không biết làm sao, “Lần này anh ta đến để đòi tiền. Cảm thấy giúp anh rồi nên đòi tiền anh, bây giờ anh cảm thấy anh ta chính là một tên vô lại.”
Vẻ mặt Lam Anh hơi dãn ra, cô mím môi nói: “Em ghét hắn.”
Sài Tranh Vanh gật đầu: “Anh nhìn ra rồi. Nhưng có thể nói cho anh biết tại sao em lại quen anh ta không? Hoặc là tại sao em lại ghét anh ta? Anh vô tình biết một người, không muốn bởi vì chuyện vô tình này mà khiến em không vui.”
Lam Anh: “Không có lý do gì, em nhìn thấy hắn là vô cùng ghét. Nếu như anh muốn làm bạn với hắn, vậy chúng ta sẽ chia tay.”
Lam Anh thở phào, sợ Yển Đại Bảo chạy đi tìm người ta đánh nhau một mình.
Thứ bảy cô đi siêu thị mua đồ với một cô gái ở cùng. Hai người mua một đống đồ xách về, lúc đi đến cửa siêu thị, một cái túi đựng nước giặt quần áo trong tay Lam Anh bị người bên cạnh đẩy xe qua móc vào, đổ bên trong lập tức rơi
ra.
Cô “đi” một tiếng, cô gái đi cùng quay đầu lại, kêu lên: “Túi rách rồi!” Lam Anh vội vàng đặt cái túi khác trong tay xuống, đi nhặt đồ rơi. Người đẩy xe cũng vội vàng qua nhặt giúp, vừa nhặt, vừa xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không chú ý, thật sự xin lỗi!” Lam Anh ngước mắt lên nhìn anh ta một cái, là một thanh niên, có cụp mắt xuống, trả lời: “Không sao, anh cũng vô ý thôi.” Cô gái kia giậm chân: “Không có túi đựng rồi!” Cung Ngôn Đình nhìn thấy mặt cô, một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn những cô gái anh ta từng gặp trước đó. Sau khi ngẩn ra, anh ta lại cười tự giễu, hỏi: “Các cô ở xa không? Sống ở đâu? Tôi đưa các cô về.” Lam Anh lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.” Cung Ngôn tình sờ trên người, cũng không tìm được túi, quay đầu nhìn thấy bên cạnh siêu thị là một khu nhỏ, ở cổng khu có cửa hàng tạp hóa, anh ta nói: “Đời tôi chút!” Sau đó anh ta chạy đi mua một cái túi bảo vệ môi trường, mặc dù xấu nhưng rất chắc chắn. Anh ta đưa túi cho Lam Anh: “Thật sự xin lỗi cô, dùng cái này đi. Tôi vô cùng xin lỗi!” Lam Anh không khách sáo, “Cảm ơn anh, nhưng không sao đâu, chúng tôi tự xử lý được, anh cứ đi đi. Cảm ơn.” Hai cô gái xách túi rời đi, Cung Ngôn Đình cũng đi vào siêu thị.
Trên đường, cô gái còn lại nói: “Này, anh chàng vừa rồi nhìn không tệ, đáng ra nên xin số điện thoại.” Lam Anh: “Nhìn là biết là con nhà giàu, không thích hợp với người như chúng ta đâu.” Cô gái thở dài: “Nói cũng đúng.” Sau khi về, cô gái kia còn nói với cô gái trong nhà hôm nay gặp được một anh chàng đẹp trai, đáng tiếc không để lại cách liên lạc. Lam Anh để đồ mua về vào vị trí, cuối cùng cầm lấy cái túi kia, phía trên còn có hình vẽ có màu, là con cừu lười biếng ngốc nghếch, cuối cùng cô treo túi lên sau cửa, giữ lại lần sau mua đồ sẽ dùng.