Công Tước

Chương 1401 : Tại sao anh lại quen hắn? (2)

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


Mấy năm đại học, chỉ có thời gian nghỉ d3ài Cung Ngũ mới trở về, mỗi lần cô về n2hất định sẽ đến ký túc xá tìm bọn họ.<5br>



Thời gian nghỉ dài của Cung Ngủ 4không giống với bọn họ, cho nên rất nhi0ều lúc đều là bọn họ chuẩn bị thi thì Cung Ngũ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Lam Anh nhận được điện thoại của Cung Ngũ lúc đang định đi đổ rác, Sài Tranh Vanh đi làm rồi, cô thường xuyên đến thu dọn nhà cửa cho anh ta, sau đó sẽ rời đi. Mỗi lần về nhìn thấy trong phòng khôi phục lại vẻ ngăn nắp sạch sẽ, Sài Tranh Vanh sẽ biết nhất định là Lam Anh đến đây. Có một cô bạn gái nhỏ cần cù xinh đẹp giống như nàng tiên ốc, thật sự là một loại hạnh phúc sâu tận xương tủy.



Có lúc Lam Anh cũng hâm mộ Cung Ngũ, hình như cô có thể đi bất cứ nơi đâu cô muốn, có một người mẹ yêu cô, gia đình cũng có điều kiện kinh tế giúp đỡ cho cô. Thế giới bên ngoài chắc là tuyệt vời lắm nhỉ?



Lam Anh không biết. Tất cả kiến thức của cô đều là từ sách vở và internet, cô chưa bao giờ có cơ hội đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, cho nên cô rất hâm mộ Cung Ngũ.


Cung Ngũ đồng ý. Hiếm khi Cung Ngũ về nước, mặc dù mỗi lần về cũng ở lại không lâu, nhưng nhất định sẽ để tất cả những người bạn đã từng ở cùng phòng với cô biết là cô về rồi, tụ tập nhau chút là chuyện bình thường. Hai người gặp nhau, bạn học nhiều ngày không gặp cũng không xa cách, Cung Ngũ nhìn thấy Lam Anh là nói ngay: “Lam Anh, tớ cảm thấy cậu trắng hơn rồi. Xinh hơn hẳn!”



Lam Anh sờ mặt mình: “Có lẽ tớ bắt đầu chú ý chống nắng rồi.” Nói xong, cô cười trong vô thức. Cung Ngủ ngẩn ra, sau đó lại nói: “Anh Anh! Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười!” Lam Anh ngẩn ra, cô cười sao?



Cung Ngũ nói: “Trước kia lúc tớ học ở Thanh Thành, cậu luôn dửng dưng, lạnh lùng, bây giờ cuối cùng cậu cũng cười rồi!” Ánh mắt Lam Anh dịu dàng mà điềm tĩnh: “Vậy sao? Tớ cũng không biết nữa. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tớ, Tiểu Ngũ, tớ chưa bao giờ nghĩ đến cái này.” Cung Ngũ cười nói: “Đây là phản ứng tự nhiên dưới ánh mặt trời, lúc tâm tình tốt sẽ không tự chủ được muốn mỉm cười.” Lam Anh gật đầu: “Đúng vậy. Đúng là như vậy.” Hai người ngồi trong quán cà phê, mỗi người gọi một ly cà phê, chậm rãi nói chuyện. Lam Anh cảm thấy Cung Ngũ là người thẳng thắn nhất cô từng gặp. Cô ấy yêu tiền, cô ấy sẽ nói ra, cô ấy hẹp hòi chính cô ấy cũng thừa nhận, vì cân bằng tâm lý cho mình, thậm chí cô ấy còn đòi Yển Đại Bảo hai tệ tiền điện tủ lạnh. Quan trọng nhất là cô gái trước mắt này có một trái tim lương thiện. Cô luôn giúp đỡ người xung quanh trong phạm vi khả năng của cô cho phép. Mặc dù có lúc cũng sẽ gây rồi nhưng không ai có thể phủ nhận trái tim lương thiện của cô.



Đang nói chuyện thì điện thoại của Cung Ngũ vang lên, cô nghe máy: “A lô? Anh Tư?” Lam Anh khẽ khuấy ly cà phê trong tay, Cung Ngũ nói: “Anh Anh, đi tìm anh Tư tớ với tớ đi, anh ấy muốn mua đồ cho Tiểu Bát.” Tiểu Bát là em trai Cung Ngũ, hai chị em chênh nhau khoảng hai mươi tuổi. Đây là lần thứ hai Cung Ngôn Đình gặp Lam Anh, lần đầu tiên gặp cô, cô đang nhặt vật dụng hàng ngày bị anh ta đẩy xe đụng vào mà rơi đầy trên đất.



Cô gái quá chói mắt, nhìn rồi là không dễ quên, anh ta nhận ra cô ngay.