Công Tước
Chương 1402 : Niềm vui bất ngờ (1)
Ngày đăng: 18:27 30/04/20
Cung Ngôn Đình gật đầu với Lam Anh: “Chào em, anh là Cung Ngôn tình, là anh Tư của Tiểu Ngũ.”
Dù gì cũng là chuyện rất lâu trước kia, Cung Ngôn tình cũng không chắc là cô còn nhớ ha2y không, nên cứ coi như đây là lần đầu gặp mặt, để tránh những phiền phức không cần thiết. Lam5 Anh gật đầu trả lời: “Chào anh.” “Em vừa nói với anh, em đến đây cùng với bạn học mà.” “Xin l4ỗi, ở đây ồn ào quá, anh không nghe rõ. Nểu Tiểu Ngũ và bạn học đã đến, vậy thì giúp anh xem x0em, chọn món quà gì sẽ thích hợp.” Mặt Cung Ngôn Đinh nở nụ cười. Anh ta và Cung Ngũ có chút tương đồng, dù sao cũng là anh em, hơn nữa hai anh em họ có lẽ trông giống mẹ hơn, nên nhìn ai cũng rất đẹp.
“Anh Anh, chúng ta giúp anh Tư chọn quà đi, chọn cho Tiểu Bát.” Lam Anh gật đầu: “Ừ.”
Sau khi chia tay với Cung Ngũ rồi trở về chỗ ở, lúc đóng cửa đột nhiên Lam Anh nhìn thấy sau cửa có treo một chiếc túi mua hàng bảo vệ môi trường, cô sững sờ một lát, sau đó lập tức nhớ lại anh Tư của Cung Ngũ, đó không phải là người đưa cho bọn họ túi mua hàng bảo vệ môi trường lúc trước sao?
Chả trách lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta liền cảm thấy rất quen mặt, trước kia còn cho rằng đó là vì anh ta và Cung Ngũ trông giống nhau.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, một năm cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua.
Nửa học kỳ cuối của năm ba, An Hổ Phách nói với bọn họ cố định năm tư sẽ ra nước ngoài du học hai năm cùng bạn trai. Bạn trai của An Hổ Phách là La Tiểu Cảnh, bạn tốt nhiều năm của Cung Ngũ. Cũng không biết hai người họ quen nhau như thế nào, tóm lại, hai người họ âm thầm lặng lẽ ghép thành một cặp. Lam Anh vẫn âm thầm lặng lẽ làm việc của mình, cùng với Sài Tranh Vanh ngọt ngào sống qua từng ngày.
“Đúng, anh cũng cảm thấy như vậy.” Sài Tranh Vanh kéo cô vào lòng, mỉm cười nói: “Lam Anh, Lam Anh của anh, đừng rời xa anh, sau này cũng đừng rời xa anh, anh sợ một ngày em rời bỏ anh, anh sẽ phát điên...”
Cô vỗ nhẹ eo anh ta: “Sao cứ nói đến chuyện này thế? Anh thật khiến người ta thấy ghét mà...”
“Anh từng nằm mơ thấy ác mộng vài lần. Trong mơ cứ thấy em muốn rời xa anh, bất luận anh cầu xin thể nào, bất luận anh nói với em thế nào em cũng không nghe, bỏ đi một cách rất vô tình. Anh muốn kéo em trở về, nhưng anh không thể nào nắm lấy em được... Anh sợ...”
Lam Anh mỉm cười: “Con người anh cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện thích nói lung tung là không ổn. Nằm mơ thôi mà cũng suy nghĩ nhiều vậy sao?” “Ừ.” Anh ta nói: “Phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Visa hộ chiếu của Sài Tranh Vanh đã làm xong thủ tục, Lam Anh lấy ra khỏi tủ phòng sách, vừa đi vừa tiện lại lật ra xem một cái, hiếu kỳ hỏi một câu: “A? Chứng minh thư của anh sao mới làm có hơn một năm?”
Sài Tranh Vanh mỉm cười nói: “Ừ, chứng minh thư cũ của anh hết hạn.” Lam Anh gật đầu: “Đúng rồi nhỉ, chứng minh thư của em làm lúc mới vào học. Cũng còn rất mới.”
Tối hôm đó Sài Tranh Vanh tranh thủ thời gian quấn lấy Lam Anh cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Anh dậy sớm đưa anh ta đi, “Anh ở ngoài phải cẩn thận đấy.” Sài Tranh Vanh thở dài: “Tuần lệnh, trong mắt bạn gái nhỏ của anh anh là phế nhân rồi sao?” Cô nói: “Đúng, em không quan tâm, tóm lại anh phải khỏe mạnh trở về đứng trước mặt em.” Sài Tranh Vanh gật đầu: “Ừ, anh bảo đảm sẽ trở về lành lặn không thiếu một miếng nào đứng trước mặt em, nhớ là trước khi anh trở về em phải tắm rửa sạch sẽ đợi anh ở trên giường đấy.” Lam Anh “hư” anh ta một tiếng, “Mau đi đi. Đừng đến trễ để người ta đợi anh.” Sài Tranh Vanh đón xe rời khỏi nhà. Lam Anh đứng bên đường, chắp tay sau lưng, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng xe nữa thì mới trở vào nhà. Sài Tranh Vanh ngồi vào trong xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn mãi cô, cho đến khi không còn thấy nữa thì mới thôi. Tài xế taxi mỉm cười nói: “Tình cảm của cậu với vợ cậu thật tốt, một người cứ đúng tiễn, một người cứ ngồi nhìn lại. Một người là đá vọng phu, một người là đá vọng thế.” Sài Tranh Vanh ngẩng đầu: “Đúng vậy. Tình cảm của chúng tôi rất tốt, vô cùng tốt.” Sau đó anh ta chậm rãi dựa ra sau ghế, bóng râm trong xe che đi gương mặt của anh ta, khiến tài xế taxi nhất thời không nhìn rõ ngũ quan của anh ta.