Công Tước

Chương 149 : Không ngờ tiểu ngũ lại là người như vậy (2)

Ngày đăng: 18:12 30/04/20


Triển Tiểu Liên gọi điện hỏi một lần, trong điện thoại rõ ràng đã hơi sốt ruột.



Công Tước đại nhân nhìn về phía mặt trời rồi lại nhìn vị trí hành lang, anh đột nhiên đứng lại, sau đó chầm chậm đi về phía hành lang ở tuyến đường chính của trang trại, người dẫn đường không hiểu lắm, “Công Tước đại nhân, hành lang gấp khúc chỉ ở đây mới có ghế.”



“Cô ấy ở lại là để ngủ, lúc này mặt trời chiếu thẳng vào hành lang, trời nóng thế này cô ấy sẽ không chọn nghỉ ngơi ngay dưới ánh nắng mặt trời đâu. Thông báo cho mọi người, đừng chỉ tìm qua loa, tìm kiếm ở tất cả những chỗ có bóng râm ở gần các hành lang.”



Chưa đầy hai mươi phút sau đó, có người báo tin đã tìm thấy người.



Công Tước đại nhân hỏi: “Cô ấy có sao không?”



Đối phương trả lời: “Ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.”



“Đợi tôi.”



Anh cúp điện thoại rồi vội vàng qua đó.



Khi Cung Ngũ được tìm thấy thì đúng như Công Tước đại nhân dự đoán, cô dường như còn không ngại cực khổ đi đến một đoạn hành lang gấp khúc vòng sang bên kia. Bởi vì không có chỗ ngủ cho nên cô ngồi xuống đất, không dựa vào tường mà vòng tay ôm đầu gối ngủ.



Cô cũng biết mình chạy lung tung sẽ khiến Yến Đại Bảo khó tìm được mình, cho nên cởi chiếc áo chống nắng màu vàng trên người xuống, choàng lên chiếc trụ xi măng mô phỏng hình hạt châu ở lối thông hai mặt hành lang. Nhưng trời đang nắng gắt nên chiếc áo chống nắng màu vàng đó không mấy bắt mắt.



“Công Tước đại nhân, cô gái đó ở phía sau, vẫn đang ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh. Chúng tôi không biết nói tiếng mẹ đẻ của cô ấy, sợ dọa cô ấy sợ nên không dám manh động.”



Công Tước đại nhân gật đầu, “Tôi biết rồi.” Anh nhìn trái phải một hồi, đưa bác sĩ chuyên trị rắn cắn đến hành lang, quả nhiên nhìn thấy một cô gái nhỏ đang nghiêng đầu cúi xuống ôm đầu gối ngủ đến mê mệt.



Dáng người cô vốn cao ráo, nhưng khi cuộn lại chỉ nhỏ xíu. Anh lại gần, cô vẫn không hề nhúc nhích, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.



Bác sĩ ở ngay phía sau, rắc thuốc bột đuổi rắn ở thảm cỏ phía dưới, phía dưới thảm cỏ thỉnh thoảng lại có động vật nhỏ nào đó phát ra tiếng kêu.



Công Tước đại nhân ngồi xổm xuống bên cạnh, khẽ lay cô: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ!”



Cung Ngũ phát ra hơi thở đều đặn, thực sự không thể biết tại sao cô lại ngủ được với tư thế ấy.



Bác sĩ mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Công Tước đại nhân. Công Tước đại nhân trầm mặc một lúc, sau đó anh đứng dậy, khom lưng bế cô lên.




Bà còn chưa nói dứt lời, Cung Ngũ còn không thèm thả chiếc cúc áo ra mà còn cầm luôn cả tờ 100 đô.



Triển Tiểu Liên: “…”



Bà nhìn Công Tước đại nhân đã cam chịu số phận nói: “Đứa trẻ này ham tiền quá rồi à?”



Yến Đại Bảo nhảy nhót bên cạnh: “Tiểu Ngũ thích nhất là tiền.”



Công Tước đại nhân cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: “Con muốn uống nước.”



Triển Tiểu Liên vội vàng rót cho anh cốc nước, Công Tước đại nhân chậm rãi uống hết sạch.



Yến Đại Bảo áy náy đứng bên cạnh Công Tước đại nhân, “Anh, tất cả đều tại em, nếu không phải tối qua em quậy làm Tiểu Ngũ không ngủ được thì bây giờ cậu ấy đã không ngủ say như chết thế này.”



Công Tước đại nhân cười xoa đầu cô, “Không sao.”



“Vậy bây giờ phải làm thế nào?”



“Đợi cô ấy dậy thôi.”



Triển Tiểu Liên: “…”



Có thật không vậy? Nếu cô nhóc này ngủ một ngày thì con trai bà cũng phải ở cùng một ngày luôn sao?



Người làm mẹ đều không thể chịu đựng được khi nhìn thấy con trai mình khi trưởng thành đột nhiên lại có một người con gái khác, tâm trạng này giống như là bị san sẻ tình cảm vậy.



Yến Đại Bảo lo lắng nói: “Anh vẫn còn chưa ăn cơm nữa.”



Triển Tiểu Liên tiếp lời, “Vừa rồi bế con bé đi một quãng đường dài như vậy đã tốn rất nhiều thể lực rồi.”



Công Tước đại nhân: “…”